Tân Nguyệt nhìn Kiều Ngữ, há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì thì tốt.
Mà Kiều Ngữ tiếp tục nói những câu nguy hiểm của mình: “Muốn hỏi làm sao tôi biết cậu ta thích cậu?”
Tân Nguyệt: “……”
Cô không muốn hỏi.
Nhưng trên mặt Kiều Ngữ gần như viết rõ:
“Cậu nhất định là muốn hỏi.”
Tân Nguyệt chớp chớp mắt, hơi bất lực nói: “Cậu hiểu lầm rồi.”
“Cậu ta đã……”
Kiều Ngữ muốn nói cậu ta đã thừa nhận rồi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, không tiếp tục nói vế sau, chuyển chủ đề: “Cậu biết mà phải không, cậu ta thích cậu.”
Tân Nguyệt cười gượng hai tiếng: “Cậu thật sự hiểu lầm rồi.”
“Vậy cậu thích cậu ta không?”
Câu hỏi này trực tiếp khiến Tân Nguyệt ngơ ngác.
Chị gái này……chắc chắn là say rồi.
Kiều Ngữ biết mình đã hỏi quá đường đột, nói thêm một câu: “Xin lỗi, là tôi quá mạo phạm rồi, nhưng tôi rất muốn biết.”
Cô ấy không nói Tân Nguyệt cũng có thể nhìn ra được cô ấy rất muốn biết câu trả lời, làm gì có ai vừa quen biết không đến nửa ngày đã hỏi vấn đề riêng tư của người khác như vậy.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu.”
Tân Nguyệt nhìn thấy bộ dáng nếu không nhận được câu trả lời thì sẽ không ngừng lại của Kiều Ngữ, thở dài một tiếng trong lòng, nói: “Tôi không có thời gian để suy nghĩ những việc này.”
Kiều Ngữ thấy Tân Nguyệt không thừa nhận liền biết được đáp án.
Cô ấy còn muốn hỏi vì sao không có thời gian, lúc này vừa vặn nhìn thoáng qua tờ giấy thi đại học trên bàn, trong nháy mắt liền hiểu ra.
“Vẫn là việc học quan trọng hơn.” Kiều Ngữ thấp giọng thì thầm.
Tân Nguyệt không hiểu tại sao cô ấy trông có hơi thất vọng, tình địch gặp mặt không phải nên căm ghét đối phương sao?
Tình địch này làm sao vậy, giống như còn hy vọng cô và Trần Giang Dã ở bên nhau.
“Cậu muốn thi trường đại học nào?” Kiều Ngữ lại hỏi.
“Đại học Y Khoa Tân Hải.”
Kiều Ngữ hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn làm bác sĩ?”
Sau khi cất máy bay giấy xong, cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt và lặng lẽ đứng trước bàn một lúc, vẻ mặt hơi trống rỗng, như thể suy nghĩ của cô đã trôi đi rất xa.
Khi trọng tâm của đáy được tập hợp lại, cô kéo chiếc ghế ở trước bàn ngồi xuống, duỗi tay lấy quyển nhật ký đã ố vàng trong chồng sách ra.
Còn chưa lật mở quyển nhật ký, ánh mắt của cô chạm vào tờ giấy ố vàng, cô lại sững người, bởi vì đột nhiên nghĩ đến——
Máy bay giấy là dùng giấy gấp, vậy sau này nó cũng sẽ ố vàng.
Thế là, một câu cô vốn định viết trong nhật ký, lại viết nhiều thêm hai câu.
Sau khi viết vào nhật ký hôm nay cô và cậu cùng nhau nghe nhạc trên xe khách, cậu cầm du che cho cô, hát cho cô nghe, cùng nhau xem phim…… viết ra lời bài hát mà cô nhớ được, cuối cùng cô viết thế này:
Tôi sẽ cất những chiếc máy bay giấy mà cậu đã gấp, tôi sẽ giữ chúng như một món kỷ niệm.
Đợi đến khi máy bay giấy ố vàng, cậu sẽ nhớ tôi không.
Chúng ta, sẽ gặp lại nhau không.
Dấu chấm cuối cùng rơi xuống, cô ngừng bút.
Sẽ gặp lại nhau không?
Cô lặp đi lặp lại câu hỏi này ở trong đầu.
Và câu trả lời xuất hiện——
Có lẽ sẽ không gặp lại.
Bọn họ giống như hai chiếc máy bay giấy bay về phía nhau, quỹ đạo sẽ chỉ cắt nhau tại đây trong một thời gian ngắn, rồi ngược chiều nhau, càng lúc càng bay xa.
Bóng tối tràn qua khe cửa sổ, trong nhà ánh đèn mờ mịt.
Thiếu nữ ngồi trước bàn học thẫn thờ cụp mắt xuống, để cho cánh cửa thời gian mà cô ấp ủ năm xưa cứ thế từng phút một phai mờ.
Thẳng đến khi phòng tắm truyền đến âm thanh, cô mới định thần lại.
Nhận ra bản thân đã thẫn thờ rất lâu, cô khẽ cười một tiếng.
Tình cảm quả nhiên là thứ rất ảnh hưởng đến việc học.
Tân Nguyệt hít một hơi thật sâu, đặt quyển nhật ký trở lại, lấy ra một cuốn sách bài tập, bật đèn bàn chuẩn bị làm bài.
Kiều Ngữ quay về phòng nhìn thấy cô đang học bài cũng không làm phiền cô, sau khi hàn huyên vài câu liền nằm trên giường chơi game.
Mạng ở đây kém đến mức chơi game Tiêu Tiêu Nhạo cũng bị lag.
Các ải trước rất đơn giản, dễ chơi đến nổi khiến Kiều Ngữ buồn ngủ, đến các ải tiếp theo phải tải rất lâu nên cô càng buồn ngủ hơn.
Sau khi ngáp liên tiếp vài cái, Kiều Ngữ vô tình ngủ thϊếp đi.
Một cái giật mình khiến cô tỉnh lại đã hai tiếng sau.
Cô lấy điện thoại xem thời gian, 12 giờ 30.
Bên tai có tiếng sột soạt của đầu bút ma sát vào những tờ giấy, Tân Nguyệt vẫn đang làm bài.
Từ góc độ của Kiều Ngữ có thể nhìn thấy cô vừa chăm chú lại nghiêm túc, như thể cô hoàn toàn đắm chìm trong bài tập, không để ý thời gian đang trôi qua.
Vào giờ khắc này Kiều Ngữ mới ý thức được, Tân Nguyệt và bọn họ thật sự là những người đến từ hai thế giới.
Đám người bọn họ không cần phải nỗ lực cũng có thể lấy được bằng cấp loại giỏi, cũng hoàn toàn không có gì phải lo lắng về tương lai, bọn họ có thể phung phí tuổi trẻ của mình làm bất cứ chuyện gì mà bản thân muốn.
Nhưng Tân Nguyệt thì không được.
Nếu như Tân Nguyệt muốn trở thành con người lý tưởng mà mình mong muốn, vậy thanh xuân của cô chỉ có thể bầu bạn với sách vở.
Kiều Ngữ thở dài trong lòng, hé môi khẽ gọi cô: “Tân Nguyệt.”
Tân Nguyệt xoay đầu qua: “Làm sao vậy?”
Kiều Ngữ đưa điện thoại lên gõ vào nơi hiển thị thời gian trên màn hình: “Đã 12 giờ rưỡi rồi, cậu còn phải làm bài hả?”
“12 giờ rưỡi rồi?!”
Tân Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt.
Bình thường hơn 11 giờ đêm cô đã buồn ngủ rồi, nhưng bây giờ cô không buồn ngủ chút nào, cho nên không nhận ra bây giờ đã rất muộn.
Bình thường nếu thật sự không buồn ngủ, cô sẽ chọn tiếp tục học bài, nhưng hôm nay trong phòng có Kiều Ngữ, cô không thể để người khác thức khuya với cô.
“Ngại quá, không để ý thời gian.”
Tân Nguyệt vội vàng cất sách vở đi.
Cô lại tháo dây buộc tóc, đi lên giường nhấn công tắc đèn, “Tôi tắt đèn đây.”
“Ừm.”
Âm thanh vang lên “bộp” một tiếng, ánh đèn tắt lụi, bóng tối lấn chiếm tầm nhìn, ngoài cửa sổ không có một tia ánh sáng.
Tân Nguyệt nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng không có một chút buồn ngủ.
Con người một khi không ngủ được rất dễ suy nghĩ lung tung, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, tất cả đều liên quan đến Trần Giang Dã.
Làm sao cũng không thể thoát khỏi.
Hôm nay dường như đã được chỉ định là mất ngủ, nguyên nhân rất rõ ràng.
Cô có hơi buồn.
Ban ngày cùng cậu trải qua bao nhiêu khoảnh khắc rung động, nhưng đến tối biết được cậu sẽ ra nước ngoài, sau này thế giới của hai người sẽ không bao giờ giao nhau nữa.
Mặc dù đây là điều cô đã sớm biết từ lâu, nhưng được chính miệng người khác nói cho biết, không thể tránh khỏi nỗi buồn.
Đêm nay không có mặt trăng cũng không có vì sao, bầu trời đen kịt.
Dưới cùng một bầu trời đêm.
Có người mất ngủ giống cô.
Chỉ cách đó vài mét trên tầng hai, cửa sổ đang mở toang.
Nam sinh mặc áo ba lỗ màu trắng đang dựa vào bệ cửa sổ, kẹp điếu thuốc trong tay.
Đặt chiếc điện thoại ở bên cạnh, trong ánh sáng yếu ớt có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cậu, con ngươi ẩn sâu trong hốc mắt khiến ánh sáng không thể lọt vào, đồng tử màu xám, giống như rừng rậm quanh năm toàn là sương mù không tiêu tán.
Đốm lửa đỏ rực bập bùng trong đêm, khói trắng bay lượn trên không trung.
Trong gạt tàn thủy tinh đã chứa đầy tàn thuốc.
Cậu nghiện thuốc lá nặng, bình thường cậu không màng đến cơ thể mà hút một lúc rất nhiều điếu, nhưng lúc trước hầu như đều là bởi vì cáu kinh mà vô tình hút hết điếu này đến điếu khác, nhưng hôm nay đầu óc của cậu rất tỉnh táo.
Trong nhiều năm vô tri vô giác, cậu chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.