Khi Trần Giang Dã nói ra ra hai chữ “Cô đoán”, Tân Nguyệt cảm nhận được nhịp tim của cô đang tăng liên tục.
Cũng vào lúc này, cô đột nhiên phát hiện, ở trước mặt Trần Giang Dã, cô trở nên có chút khác lạ không giống chính mình.
Thường ngày, cô bình tĩnh, điềm đạm, hầu như không bao giờ hỗn loạn.
Cho dù là bị chọc giận, trong lòng cô cũng giữ vững sự điềm tĩnh.
Nhưng Trần Giang Dã chỉ nói một câu, thậm chí chỉ một ánh mắt có thể dễ dàng khiến cô mất kiểm soát.
Loại cảm giác này đối với cô mà nói rất kỳ lạ.
Nhưng đây có lẽ là xuất phát từ bản năng của loài động vật có tình cảm như con người, cho dù xa lạ, nhưng cô vẫn biết, đây là điềm báo của sự rung động.
Cô khoe khoang bản thân bất khả chiến bại, nhưng hóa ra chỉ là do cô chưa từng gặp được người quá mức kinh ngạc như vậy.
Trần Giang Dã khiến cô kinh ngạc không chỉ khuôn mặt quyến rũ của cậu, sự tùy tiện giống cơn gió hoang trên người cậu, mà còn có sự chán ghét không có bất kỳ tham vọng nào trong đáy mắt của cậu, tất cả đều khiến cô mê hoặc.
Trước đây, điều khiến cô chán ghét nhất chính là những người dễ bị tham vọng khống chế.
Tham vọng của con người là khởi đầu cho sự bất hạnh của cô.
Nghĩ đến những điều này, cô cố gắng bình phục lại tâm tình, cũng xem xét lại nội tâm của mình――
Cô đối với Trần Giang Dã có chút rung động, nhưng chỉ là một chút mê hoặc mà thôi.
Chỉ dừng ở đây.
Cô không hiểu rõ Trần Giang Dã, nhưng cho dù cậu là người tốt hay người xấu, cô đều không muốn bị cậu quấy nhiễu tâm trạng.
Ngẫm nghĩ một lúc, mới nhớ ra ánh mắt lúc nãy của bọn họ không đúng, thím Vương lúc này mới nhận ra:
Hai đứa nó không lẽ là đi theo Trần Giang Dã qua đây.
Bà chẹp chẹp hai tiếng trong miệng, xoay người đi vào nhà.
Trần Giang Dã không biết có người đi theo mình, buổi chiều ngày hôm sau cậu lại đi lên núi.
Cơ bản mỗi ngày cậu đều lên núi đi dạo, trong phòng quá ngột ngạt, hơn nữa cũng không có sóng, không thể chơi game chỉ có thể cùng người khác nói chuyện, một người chỉ trả lời một chữ “Ừm” tuyệt đối không gõ nhiều chữ như cậu làm sao có thể ở trong phòng trò chuyện với người khác.
Hơn nữa cho dù có trò chuyện, nếu như cậu muốn gửi ảnh vẫn mất nửa ngày mới thể gửi qua.
Nếu như cậu luôn ở trong nhà, cậu có thể bị buồn chết, mà trên núi mát mẻ, phong cảnh cũng không tệ.
Trước đây cậu đã từng đi qua rất nhiều nhiều danh lam thắng cảnh, nhưng chưa từng đến vùng núi hoàn toàn chưa được phát triển này, động vật và thực vật ở đây đều phong phú, có thể nhìn thấy nhiều loài chim không thể kể hết và một vài loài sâu bọ kỳ quái, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thỏ rừng và sóc, đây đối với cậu mà nói hoàn toàn là những thứ mới lạ, cho nên cơ bản mỗi ngày cậu đều lên núi đi dạo vài vòng đến chạng vạng tối mới quay về.
Chỉ là hôm nay cậu có hơi không vui, bởi vì phát hiện sau lưng có hai cô gái luôn đi theo cậu.
Lúc đầu cậu không chắc là hai cô gái đang đi theo mình, nhưng cậu vừa dừng, hai cô gái kia cũng dừng, cậu vừa đi, hai cô gái kia cũng đi theo.
Sau khi xác định được bọn họ đang đi theo mình, cậu trực tiếp xoay người đi về phía bọn họ.
Hai cô gái nhìn thấy cậu đột nhiên đi về phía mình, sững người tại chỗ, trợn to mắt nhìn cậu, hai má ửng đỏ, vẻ mặt thoạt nhìn có chút khẩn trương xấu hổ lại có chút vui vẻ, khóe miệng khó kìm lại được.
Chỉ là bọn họ không ngờ đến, câu đầu tiên Trần Giang Dã mở miệng chính là:
“Hai cô con mẹ nó lại đi theo tôi thử xem?”
Ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt cũng không có một chút ấm áp nào.
Hai cô gái ngây người.
Ngũ quan của Trần Giang Dã ác liệt, mỗi góc trên người cậu dường như đều là sắc bén, ánh mắt hiện lên vẻ áp bức.
Cô gái tên là Thu Thu tương đối rụt rè, bị ánh mắt của Trần Giang Dã quét qua, hai con ngươi bắt đầu nước mắt lưng tròng.
Người còn lại cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn can đảm nói một câu: “Bọn tôi……bọn tôi chỉ là muốn làm quen với cậu.”
Trần Giang Dã cười lạnh một tiếng, đang định dạy dỗ bọn họ nhưng khóe mắt nhìn thấy Tân Nguyệt đang đi về phía bên này, cô mang theo một giỏ đựng cỏ, có lẽ là vừa cắt cỏ cho heo ăn xong đang quay về.
Vẻ mặt của cậu sững lại, lửa giận trong mắt tan đi một chút, qua một lúc sau còn nở ý cười.
Tiếp theo, cậu nói với hai cô gái kia: “Đừng, tôi sợ Tân Nguyệt hiểu lầm.”
“Tân Nguyệt?”
Nữ sinh tên là Tiểu Mộng giật mình, sau đó hỏi: “Tân Nguyệt là bạn gái của cậu?”
Giọng nói của cô gái bởi vì kinh ngạc mà giương cao lên, còn khiến cho Tân Nguyệt đang đứng cách đó mười mét nghe thấy câu này rõ ràng.
Nghe thấy câu nói này trong lúc mất cảnh giác, đầu óc của Tân Nguyệt trống rỗng hai giây.
Mà trong hai giây này, Trần Giang Dã đã trả lời câu hỏi của cô gái kia:
“Bây giờ không phải, nhưng rất nhanh thì phải.”
Nói xong, cậu còn hất cằm về phía Tân Nguyệt, để hai cô gái nhìn thấy cô, sau đó nói: “Cô ấy qua đây rồi, hai người có lẽ biết rõ tính khí của cô ấy, còn không mau đi?”
Hai cô gái tất nhiên biết tính khí của Tân Nguyệt, lúc trước người nói cho đám Thành ca biết tính khí của Tân Nguyệt rất nóng nảy chính là bọn họ.
Mà hiềm khích giữa bọn họ và Tân Nguyệt còn hơn thế nữa, bọn họ lúc trước từng đi theo một đám người bắt nạt Tân Nguyệt, sau khi bị Tân Nguyệt hung dữ báo thù, hai người bọn họ không dám trêu chọc Tân Nguyệt nữa.
Lúc này bọn họ nghe thấy Trần Giang Dã nói Tân Nguyệt đang đi qua đây, gần như di chuyển bước chân rời đi trong vô thức.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Trần Giang Dã cũng xác nhận được lời nói cậu nghe thấy hôm đó――
“Không phải nói tính cách của cô ta rất nóng nảy sao?”
Xem ra tính khí của cô quả thực như vậy.
Ngay khi câu nói này xuất hiện trong đầu của cậu, tiếng hét tức giận của Tân Nguyệt vang lên ngay bên tai cậu.
“Trần, Giang, Dã!”