Hạ Thủ Nghĩa gật đầu, cầm đồ vật đi ra sân sau của nhà ở với Bạch Sương.
Nông trại này chỉ có một cửa ra, chỉ cần bọn họ không ra khỏi cửa, quan sai cũng sẽ không quá mức hạn chế bọn họ hành động.
Tô Oanh lấy nước dịch dinh dưỡng để ở túi cẩn thận cho Đại Bảo uống vào, vốn tiểu gia hỏa đã gầy, hiện tại lại bị bệnh lại càng gầy hơn, nàng hơi đau lòng, nghĩ chờ đứa bé này hết bệnh rồi, nàng nhất định nghĩ cách cho bọn họ ăn đến trắng trẻo mập mạp.
"Khụ khụ..."
Mới vừa buông Đại Bảo ra, Triệu ma ma lại ho khan kịch liệt.
Tô Oanh chỉ có thể tiến lên vỗ lưng cho bà ấy thuận khí.
Ho khan xong, Triệu ma ma dần tỉnh lại, trợn mắt nhìn Tô Oanh còn chưa phản ứng kịp.
"Vương, Vương phi..."
"Triệu ma ma tỉnh rồi, dậy uống nước đi."
Tô Oanh đưa túi nước đường glucose tới bên môi bà ấy.
Giọng nói của Triệu ma ma xác thật khó chịu, há mồm uống một ngụm, phát hiện nước này lại ngọt.
Bà ấy nhanh dùng tay đẩy túi nước ra, luyến tiếc uống thêm: "Lão nô hết khát rồi, Vương phi giữ lại bản thân uống đi."
Tô Oanh nhìn khuôn mặt hiền từ của bà ấy, ngực hơi khó chịu: "Ta còn có rất nhiều, ngươi mau uống đi, như vậy bệnh mới có thể khỏi hẳn."
Triệu ma ma nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, không đành lòng khiến nàng thất vọng, vẫn là uống tất cả nước đường glucose vào.
Bà ấy vốn tưởng mình sẽ chết, không nghĩ tới còn có cơ hội tỉnh lại.
"Triệu ma ma đói bụng đi, Bạch Sương đã đi nấu cơm, một lát nữa chúng ta sẽ có đồ ăn."
Triệu ma ma hơi kinh ngạc, các nàng một ngày có một chút lương khô ăn đã không tồi rồi, nào còn có điều kiện nấu cơm?
Tô Oanh nhìn ra bà ấy nghi ngờ giải thích nói: "Hôm nay lúc đến huyện thành, ta để quan sai mua giúp ta vài thứ, cho nên đêm nay chúng ta không cần ăn lương khô."
Triệu ma ma nghe nàng nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, ở lúc bị lưu đày, bà ấy xác thật trộm nhét cho Tô Oanh một ít tiền bạc, nghĩ đến là những số tiền đó còn chưa dùng hết.
"Tiểu Thế tử đây là làm sao vậy?" Triệu ma ma nhìn Đại Bảo nằm ở bên người mặt đầy đau lòng, hài tử ngoan, sao lại thành cái dạng này.
"Triệu ma ma đừng lo lắng, hài tử chỉ là bị bệnh, hiện tại đã uống thuốc, qua không bao lâu là có thể khỏe lại."
Triệu ma ma bi thương lắc đầu, cảm thấy Tô Oanh là đang trấn an bà ấy, đây chính là đang trên đường lưu đày, một lần bị phong hàn đều có thể muốn tánh mạng của người lớn, huống chi là một hài tử.
"Thơm quá..."
Trong không khí bay tới một mùi hương nồng đậm, Tô Oanh đã bị hấp dẫn lực chú ý: "Ta đến sân sau xem."
Tô Oanh gấp không chờ nổi chạy đến sân sau, đã thấy Hạ Thủ Nghĩa đang rán bánh, nước luộc kia trộn lẫn mùi hương của gạo và mì, quả thật có thể thèm chết người!
Làm một chiến tướng quả quyết gϊếŧ chóc, ngày thường Tô Oanh trừ huấn luyện ra, yêu thích duy nhất chính là xem hình ảnh mỹ thực lúc trước, sở dĩ nàng trầm mê như vậy cũng là vì chiến hữu xuất thân thế gia cổ võ kia của ngàng từng lấy tới một ít nguyên liệu nấu ăn, làm cho nàng một ít đồ ăn, hương vị kia, đến nay nàng đều khó quên.
"Phu nhân, những bánh rán này đều đã làm xong, người mau nếm thử." Bạch Sương cầm một cái bánh rán đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không khách khí với nàng ấy, tiếp nhận ăn.