"Ca ca, ngươi nói nàng thật sự chết rồi sao?"
"Ừ, phụ thân nói không thở chính là đã chết."
"Thật tốt quá, như vậy ta và ca ca cũng sẽ không bị bán đi."
Tô Oanh còn chưa mở mắt, bên tai đã truyền đến hai giọng nói non nớt.
Nàng cố hết sức mở hé mắt, đã thấy hai hài tử vô cùng bẩn thỉu gầy gò, bởi vì quá gầy, đôi mắt phượng xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ kia có vẻ rất lớn.
Đây là có chuyện gì? Sao nàng có thể may mắn còn sống trước sự nổ mạnh của chiến hạm?
Trong lúc nghi hoặc, đầu óc chợt co rút đau đớn, trong đầu đột nhiên xông vào một ký ức không thuộc về nàng.
Dù thế nào Tô Oanh cũng chưa nghĩ đến, chiến hạm nổ mạnh lại đẩy nàng vào khe hở thời không, khiến linh thể của nàng xuyên đến một quốc gia xa lạ trong không gian song song, nước Sở.
Mà nàng, hiện tại đang trên đường bị lưu đày.
Tô Oanh hoàn toàn mở đôi mắt ra, đã thấy vẻ mặt hai hài tử kia hoảng sợ nhảy dựng lên, xoay người chạy đi.
"Oa, phụ thân cứu mạng, nữ nhân xấu đã tỉnh lại."
"Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."
Tô Oanh: "..."
Trong trí nhớ nàng biết được, nguyên chủ cũng tên Tô Oanh là đích trưởng nữ mà thê tử nguyên phối của thừa tướng Sở quốc sinh ra, mấy năm nay bị kế mẫu nuôi thành kẻ ngốc, bị tra nam lừa gạt, làm hại trượng phu và nhi nữ long phượng thai đều bị lưu đày đến Bắc Hoang.
Trên đường lưu đày, bởi vì bạc trộm được mang đến đã dùng hết, nguyên chủ đói không chịu nổi, muốn bán hai đứa nhỏ của mình đi đổi chút tiền bạc, ai ngờ, khi nàng ta ôm hai đứa nhỏ đã bị hài tử giãy giụa đẩy ngã, đầu đập xuống mặt đất đi đời nhà ma.
Tô Oanh phì một miếng, trong lòng mắng câu xứng đáng.
Tô Oanh đứng lên, đến một hoàn cảnh lạ lẫm, nàng theo thói quen quan sát tất cả chung quanh rõ ràng trước, bên cạnh đều là phạm nhân bị lưu đày, trong đó có mấy quan sai trong tay cầm thịt khô ngồi ở cách đó không xa ăn uống.
Các phạm nhân chỉ có thể nâng mắt trông mong nhìn, một ngày bọn họ chỉ có thể ăn một bữa, vẫn là lương khô cứng đến cắn không gãy, nhưng mặc dù là như vậy, lương khô to bằng nắm tay kia cũng có thể khiến hai mắt phạm nhân bụng đói kêu vang tỏa sáng.
"Hít."
Trên đầu truyền đến một trận đau đớn, nàng duỗi tay ra sau đầu sờ, lòng bàn tay thấm ướt một mảnh, chỉ là máu đã ngừng chảy, tạm thời không có trở ngại gì.
Từng ở trên chiến trường bị thương còn nghiêm trọng hơn đây nhiều, Tô Oanh cũng không để ý, chỉ tiện tay xé miếng vải rách từ trên người băng bó miệng vết thương lại.
Tô Oanh đảo mắt đã thấy hai đứa nhỏ kia trốn ở dưới một cây đại thụ, dưới tàng cây còn có một nam nhân nằm không biết sống chết.
Nàng đi qua, bọn nhỏ thấy nàng đã sợ hãi đến run bần bật, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch nắm chặt lấy ống tay áo nam nhân.
"Ngươi, ngươi, nữ nhân xấu xa, ngươi đừng có mà lại đây." Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo bẩn thỉu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên nghị dùng thân thể nho nhỏ chắn ở trước mặt muội muội, mặc dù mình cũng rất sợ hãi, nhưng hắn không hề có ý nhượng bộ.
Nhị Bảo sợ đến giọng nói đều nghẹn ngào: "Phụ thân, phụ thân mau tỉnh lại, nữ nhân xấu muốn bắt nạt chúng con."