Chương 49: Cho Ngươi Thời Gian Một Nén Nhang, Tranh Thủ Tí 3

Mọi người bao gồm cả quan sai híp mắt nhìn sang đó.

Chẳng mấy chốc thì xe ngựa dừng trước mặt một hàng đội ngũ.

Người đánh xe lập tức nhảy xuống, sau đó vén rèm xe lên.

Chỉ thấy hai người trùm kín đầu và mặt mũi từ bên trong đi ra ngoài.

Nhìn thân hình của bọn họ, là một nam một nữ, hơn nữa có vẻ đều hơi lớn tuổi.

Hai người vừa xuống xe, ánh nhìn bèn tìm kiếm trong đám người, cuối cùng đưa về phía Hách Tri Nhiễm.

Hách Uyên Minh đi nhanh vài bước, lấy một thỏi bạc lớn từ trong ngực ra đưa cho quan sai dẫn đầu.

Dường như ông không muốn để lộ thân phận của mình, giọng điệu nói chuyện với quan sai vô cùng khách sáo.

“Làm phiền thuận tiện chút?”

Quan sai ước lượng thỏi bạc trong tay.

“Cho ngươi thời gian một nén nhang, tranh thủ tí.”

“Được.” Hách Uyên Minh đáp một tiếng, kéo Lăng Tuyết Diễm bước nhanh về phía Hách Tri Nhiễm.

Lúc bọn họ đi ngang bên cạnh Mặc lão phu nhân, Hách Uyên Minh cố tình kéo khăn trùm đầu trên mặt xuống.

Mặc lão phu nhân nhận ra đối phương, biết điều dẫn theo những người khác đi xa một chút, chỉ để lại một mình Hách Tri Nhiễm.



Lăng Tuyết Diễm nhìn thấy khắp người nữ nhi vải thô áo gai, nước mắt của bà giống như hạt ngọc trai đứt dây, từng giọt rơi xuống.

Bà ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của Hách Tri Nhiễm, nghẹn ngào nói: “Nhiễm Nhiễm, là nương có lỗi với con… Hu hu hu…

Nương không nên ép con gả vào Mặc gia với cha con… Hu hu hu… Là nương sai rồi…”

Kiếp trước phụ mẫu của Hách Tri Nhiễm ly dị, từ khi hiểu chuyện, trong mắt phụ mẫu tồn tại của nàng cứ như con ghẻ.

Chưa bao giờ cảm nhận được tình thân trên người bọn họ.

Hiện nay nàng được mẫu thân của nguyên chủ ôm thật chặt vào trong lòng, cảm giác này khiến người ta chẳng hiểu ra sao, nhưng nàng lại không hề bài xích.

Hách Tri Nhiễm tới lui làm động tác giơ tay, buông xuống vài lần, cuối cùng vẫn là đặt tay lên lưng của Lăng Tuyết Diễm, vỗ nhẹ vài cái.

Nàng học theo tình tiết trong phim truyền hình của kiếp trước, nhẹ giọng vỗ về.

“Nương, con chẳng qua là lưu đày, cũng không phải đi chịu chết, người đừng buồn bã.”

Hách Tri Nhiễm không nói như vậy còn tốt, thấy con gái hiểu chuyện hơn trước, Lăng Tuyết Diễm khóc dữ dội hơn.

Tuy Hách Uyên Minh không khóc sướt mướt như Lăng Tuyết Diễm, nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe.

Trong lòng ông biết rõ thời gian có hạn, đưa tay kéo Lăng Tuyết Diễm đến bên cạnh mình.

Ông nghiêm mặt nói với Hách Tri Nhiễm: “Xác thực là cha nương có lỗi với con, để ngày hôm sau tân hôn của con thì gặp tai bay vạ gió như thế.”

Hách Uyên Minh nói xong bèn lấy một hầu bao căng phồng từ trong ngực ra lặng lẽ đặt vào tay của Hách Tri Nhiễm.