Chương 47: Cho Ngươi Thời Gian Một Nén Nhang, Tranh Thủ Tí 1

Thậm chí đã có người không kiềm chế được, chỉ vào phía người Mặc gia chửi ầm lên.

“Mặc Cửu Diệp, ngươi chính là sao chổi, khắc chết cả phụ huynh trong nhà, bây giờ lại khắc tới chúng ta.”

“Người Mặc gia, ta nguyền rủa các ngươi không được chết yên.”

“Nếu không phải vì ngươi, sao Hà gia bọn ta lại có thể gặp tai bay vạ gió như thế?”

“…”

Nghe những người đó càng mắng càng sôi nổi, quan sai lại không hề có ý muốn ngăn cản.

Điều này khiến Hách Tri Nhiễm nghĩ tới đầu tiên là để những người này lưu đày với Mặc gia, chắc chắn là cẩu hoàng đế đã sắp xếp từ sớm, mục đích chính là vì thêm tấm tức cho Mặc gia.

Chỉ có điều, nàng làm sao cũng không nghĩ thông, tại sao những người này lại mắng Mặc Cửu Diệp là sao chổi?

Xem ra, có mấy người này ở đây, dọc đường đi cũng sẽ không vắng lặng nữa…

Mặc Cửu Diệp nghe tiếng chửi của những người này, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tránh kích động đứng dậy ra tay với những người đó.

Nhưng hắn vẫn muốn xem thử rốt cuộc là ai đang chửi hắn.

Vì thế, hắn mượn một cọng tóc trên trán che chắn, nheo đôi mắt lại thành một khe hở, nhìn về phía phát ra tiếng.

Hắn xác thực có quen biết vài người ở đây, đều là quan viên của triều đình.

Không cần nghĩ, người mắng chửi chính là gia quyến của các quan viên kia.



Điều khiến người ta khó hiểu là tại sao những người này phải chửi mình?

Đầu óc của Mặc Cửu Diệp nhanh chóng chuyển động, đang suy ngẫm hắn có xích mích gì với mấy người này hay không.

Chỉ chốc lát thì hắn xác định đáp án.

Trong đó có một vị quan viên họ Hà, từng đảm nhiệm chức hộ bộ thị lang, lúc hắn đánh giặc ở biên quan, chính là Hà Chí Viễn này phụ trách việc phát lương thảo.

Kết quả, Hà Chí Viễn lại vì ham muốn cá nhân, lén lút cắt xén lương thảo, hắn vì việc này dâng thư Thuận Vũ Đế, yêu cầu tra rõ việc này.

Còn có Lý Lương, là biên tu Hàn Lâm Viện, hắn vừa về kinh thành không bao lâu, thì Lý Lương đã chủ động tìm hắn, muốn gả thứ nữ của mình cho hắn làm thϊếp, bị hắn lập tức từ chối.

Ngoài ra, hắn và Lý Lương cũng không có tiếp xúc gì khác.

Lại nhìn cả nhà mắng chửi sôi nổi nhất, là binh bộ thị lang Phương Truyền Châu.

Phương Truyền Châu từng nhậm chức binh bộ thị lang, chưa từng có xích mích với Mặc Cửu Diệp.

Hắn và Hách Tri Nhiễm có thắc mắc như nhau, tại sao những người này lại chửi mình là sao chổi?

Chẳng lẽ là lúc hoàng thượng phán tội bọn họ, mang cả mình vào trong?

Trong lúc Mặc Cửu Diệp nghĩ mãi không ra, Nhị tẩu Tạ Phương kèm theo tiếng khóc nức nở chạy sang phía mắng chửi người.

“Cha, nương, đại ca, tiểu đệ, sao các người cũng chịu tội vậy?”