Chương 20: Dẫn Nàng Đi Một Nơi Giàu Có Hơn 3

Khoảng cách thời gian hạ chỉ tịch biên lưu đày càng lúc càng gần.

“Chàng chờ một lát.”

Nàng nói xong thì xoay người ra khỏi phòng, chạy thẳng đến nhĩ phòng.

Ý thức tiến vào không gian, Hách Tri Nhiễm đau lòng lấy toàn bộ đồ vật không quan trọng ra, chất đầy khắp nơi nhĩ phòng.

Tuy đau lòng, nhưng ngẫm lại có thể dùng những thứ này đổi lấy bảo bối trong quốc khố, nàng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Nàng quay về phòng tân hôn, nàng nhìn Mặc Cửu Diệp vẫn ngồi trên giường tân hôn: “Chàng còn đi được không?”

Mặc Cửu Diệp nhanh nhẹn đứng dậy đeo giày, vẻ mặt vô ý nhíu mày của hắn, đã bán đứng sự đau đớn lúc này của hắn.

Hách Tri Nhiễm quan tâm nói: “Ta biết một ít y thuật, hay là ta xem thử giúp chàng trước?”

Mặc Cửu Diệp từ chối: “Không sao, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Hắn dứt lời, nhanh nhẹn mở tủ quần áo, lấy hai bộ dạ hành y từ bên trong ra.

Hắn ném một bộ cho Hách Tri Nhiễm, bảo nàng thay vào, bộ còn lại thì mặc lên người mình.

Bộ y phục này là của Mặc Cửu Diệp, tuy Hách Tri Nhiễm mặc vào hơi rộng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại của nàng.

Mặc Cửu Diệp tiện tay cầm lấy nhuyễn kiếm treo trên vách tường, kéo Hách Tri Nhiễm cùng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.



Hai chân Hách Tri Nhiễm vừa chạm đất, thì cảm thấy thân thể lại bay lên không trung.

Đại anh hùng được đời sau ca tụng quả nhiên danh bất hư truyền, khinh công lại lợi hại như thế.

Chỉ thấy hắn lên xuống vài lần, bèn đã nhảy ra khỏi phạm vi phủ Quốc Công.

Hách Tri Nhiễm tự nhận tài năng kiếp trước của mình không tệ, nhưng cũng chỉ là học tập chiến thuật cận thân, e rằng thua kém công phu thật trước mắt của người này không chỉ một chút.

Trong lúc Hách Tri Nhiễm nể phục công phu của Mặc Cửu Diệp, hắn đã dẫn theo nàng đáp xuống một viện lạc có phần cũ nát.

Hách Tri Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, nhẹ giọng hỏi: “Quốc khố mà chàng nói chính là nơi này?”

Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời, mà là chỉ dẫn nàng đi vào một góc phòng.

Hắn thông thạo đi tới phía trước một giường sưởi thoạt nhìn cũng sắp sụp xuống, đẩy mấy cục gạch ra, một hố đen sâu không thấy đáy bèn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng giải thích: “Nơi này là mật đạo thông tới quốc khố.”

Hách Tri Nhiễm thật sự muốn hỏi hắn làm sao biết được nơi này, nhưng nghĩ đến nàng vừa yêu cầu người ta không được tìm tòi nghiên cứu bí mật của mình, như thế, tốt nhất nàng cũng có thể làm được điều này.

Bởi vậy, thoáng chốc câu hỏi gần như muốn thốt ra bị nàng nuốt về lại.

Nàng theo sát bước chân của Mặc Cửu Diệp, tiến vào cửa hang.

Dường như Mặc Cửu Diệp không xa lạ gì với nơi này, tuy tối đen như mực không hề nhìn thấy gì, nhưng hắn đi lại hầu như không cần mò đường.