Chương 7

“Tam đệ, đừng để nữ nhân độc ác này lừa gạt.”

Dương lão nhị đối với đệ đệ ngốc nghếch này có chút hận sắt không thành thép:

“Nữ nhân này lòng dạ nham hiểm, chắc chắn trong lòng có ý đồ xấu xa.”

Vừa dứt lời, liền thấy Dương Vũ vẫy tay kêu ba đứa trẻ đi tới.

Không lẽ người này đã nghe thấy cậu bé nói xấu mình sao? Dương lão nhị sững người, trên mặt miễn cưỡng cười.

Cậu chậm rãi đi về phía Dương Vũ, đại ca và tam đệ đi theo sau.

“Mẫu thân, người muốn chúng con làm gì sao?”

Dương Vũ nghi hoặc liếc cậu bé một cái, trừ kêu ra ăn thì còn có thể làm gì khác sao? Sau khi đi bộ cả ngày, nàng thật sự không muốn di chuyển nữa.

Nước không còn nhiều, chỉ còn một ống tre.

Nàng lấy từ trong bọc đồ ra ba cái bánh ngô.

“Ăn đi.”

Ba đứa trẻ ngạc nhiên, không phải đã hết đồ ăn rồi sao? Làm sao lại còn nhiều như vậy?

“Không phải hết đồ ăn rồi sao?” Dương lão đại dùng ánh mắt tra xét nhìn Dương Vũ.

Nàng thật sự không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý về nguồn gốc của đồ ăn, nó thực sự rất rắc rối.

“Vẫn còn một ít.”

“Ra kia ăn đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”

Dương Vũ cảm thấy mình nói như vậy thật tuyệt, không thèm quan tâm đến ánh mắt dò hỏi của Dương lão đại.

Nàng vẫn phải ra tay trước, bằng không đứa bé này còn không biết sẽ hỏi bao nhiêu nữa.

Quả nhiên, trẻ con thật rắc rối.

Thấy Dương Vũ đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Dương lão đại dẫn hai đệ đệ của mình trở lại dưới gốc cây, thỉnh thoảng quay sang nhìn Dương Vũ, không biết đang nghĩ gì.

Dương lão tam buồn bã nhìn Dương Vũ, cậu bé nghĩ rằng hôm nay mẫu thân sẽ ôm mình như đêm qua...

Chẳng lẽ mẫu thân không thích cậu sao... Nghĩ tới đây, đôi mắt tròn xoe bỗng đỏ lên.

Chỉ có Dương lão nhị là ăn một cách vô tư và vui vẻ.

Gia đình họ vui vẻ ăn nhưng những người khác thì không như vậy.

Khi nhà nguyên chủ hết sạch đồ ăn thì những nhà khác cũng không còn nhiều. Nhưng bây giờ, khi nhìn ba huynh đệ nhà họ Dương mỗi người một cái bánh ngô, mọi người ai cũng có suy nghĩ khác nhau.

Có hâm mộ, có đố kỵ, ghen ghét, nhạo báng, còn có cả oán hận.

Phải biết rằng, hầu hết nhà nào cũng là một cái bánh ngô có ba bốn người ăn chung.

Thậm chí bây giờ nước cũng không còn bao nhiêu.

Dương lão đại phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nhỏ của cậu cau lại trông hệt như một ông già.