Chương 16

Không phải là muốn nhân cơ hội này đem ba huynh đệ bọn họ bán cho một nhà phú hộ nào đó, để chúng làm trâu làm ngựa cho họ, còn nữ nhân này chỉ việc cầm tiền sống an nhàn qua ngày.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Dương lão nhị không thể bình tĩnh được nữa mà lộ rõ sự tức giận.

Cậu biết rõ người mẫu thân này không phải là một người tốt!

Khó trách hôm nay lại đối xử với bọn họ tốt vậy, còn cho ăn bánh ngô, thì ra là có ý định xấu xa.

Dương lão nhị muốn đem chuyện này nói với Dương lão đại, nhưng chỉ thấy sắc mặt của đại ca tối sầm, cái miệng nhỏ mím chặt, hai tay nắm lại, giận dữ nhìn bóng lưng của Dương Vũ.

Cũng đúng thôi, đại ca thông mình như vậy, chắc chắn đã nghĩ tới chuyện này.

Quay sang nhìn đệ đệ của mình, lúc này cậu bé đang thích thú cười khi nghe chuyện mười lượng bạc và mười cái bánh ngô.

Đúng là một kẻ ngốc!

Trong ba huynh đệ, người ngốc nhất là lão tam. Nữ nhân này chỉ đối xử tốt với cậu bé một chút là cậu liền quên mất những trận đòn đau đớn mà nữ nhân này mang đến.

Trưởng thôn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vẫn phải theo sau Vương Chiêu Nga, ông dùng vẻ mặt thâm trầm liếc nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:

“Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

“Đừng xem nữa, bây giờ là lúc nào? Chúng ta đang phải chạy trốn nạn đói. Là chạy trốn! Không phải chuyện đùa!”

“Sau này có chuyện gì thì đừng tìm ta. Ta không có sức nói chuyện với mấy người!” Ánh mắt ông còn cố ý liếc qua Vương lão thái thái và Vương Chiêu Nga.

Trưởng thôn muốn nói gì, ai cũng hiểu rõ.

“Trưởng thôn, người nói gì vậy?” Vương Chiêu Nga không vui, tại sao lại chỉ nói mỗi nàng. Rõ ràng là con hồ ly tinh Dương Vũ gây chuyện trước.

Tuy trong lòng bà ta không vui nhưng vẫn sợ đắc tội trưởng thôn.

“Trưởng thôn, tôi cũng không muốn làm phiền ngài. Là hai tên tạp chủng khốn kiếp này đã đánh Thiết Đan nhà tôi trước.”

“Tôi mời ngài tới đây để làm chứng, vừa nãy Dương Vũ đã thừa nhận sẽ bồi thường cho nhà tôi mười lượng bạc và mười cái bánh ngô.”

“Chỉ muốn làm nhân chứng thôi sao?” Trương thôn nghiêm mặt nói.

Vương lão thái thái nở nụ cười nịnh nọt: “Đúng, đúng, chỉ là tìm ngài tới đây làm nhân chứng, chứ không có chuyện gì khác.”

Dương Vũ nhìn một màn kịch này, cũng không biết nên nói thế nào, đúng là người một nhà, đều không biết xấu hổ như nhau!

Trưởng thôn nhíu mày, nhìn về phía Dương Vũ trầm giọng nói: “Những gì Vương lão thái thái nói là thật sao? Ngươi phải bồi thường cho nhà họ mười cái bánh ngô và mười lượng bạc sao?”