Haha, đây là lần đầu tiên có người mắng nàng như vậy. Tuy nàng lười biếng, không thích phiền phức, cũng không thích trẻ con, nhưng không có nghĩa là người khác có thể bắt nạt nàng.
Vẻ mặt Dương Vũ trầm lặng, đột nhiên đẩy chân Vương Chiêu Nga ra sau, khiến bà ta ngã ra đất, nàng liền nhanh chóng trèo lên người, không ngừng tát vào mặt bà ta.
Vừa đánh vừa mắng.
“Thấy người khác có đồ ăn liền ra tay cướp, là quỷ đói đầu thai hay sao? Trẻ con không biết đã đành, không ngờ đến người già cũng không biết.”
“Nãy ngươi có bản lĩnh lắm còn gì? Không phải muốn đánh người sao? Này, đánh đi!”
“Ta không muốn phiền phức thì các ngươi tưởng lão nương đây là mèo bệnh sao?”
Nàng vừa đánh vừa mắng bà ta, cho đến khi mũi chảy máu, hai mặt sưng đỏ thì mới chịu buông tay.
Sự hung hãn trực tiếp đó làm mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng phải hoảng sợ, mọi người yên lặng lùi lại về sau, nuốt nước bọt.
Ai cũng biết Dương Vũ rất hung dữ, nhưng không ngờ lại đánh Vương Chiêu Nga thành bộ dạng như này.
Ba huynh đệ nhìn vậy hoàn toàn chết lặng, Dương lão nhị nuốt nước bọt, cậu không ngờ mẫu thân mình lại làm như vậy.
Vương Chiêu Nga bị Dương Vũ đánh cho thê thảm, ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, vừa khóc vừa chửi: “Ôi chao, nó đánh chết tôi rồi! Con đĩ không chồng này đánh tôi, mọi người đến phán xét đi nào.”
“Hai tên khốn này đánh con trai tôi, còn con hồ ly tinh này thì đánh tôi. Trần đời này còn có công lý hay không?”
Những người xem náo nhiệt xung quanh nhìn sự hung dữ của Dương Vũ, một số người bỏ đi, còn một số thì trợn tròn mắt, giả vờ chính nghĩa nói: “Dương Vũ, ngươi độc ác quá. Sao lại đánh Vương Chiêu Nga và con trai bà ta như vậy?”
“Đúng vậy, tuy rằng việc này đúng là Vương Chiêu Nga và con trai bà ta không đúng, nhưng cũng không đến nỗi bị đánh ra nông nỗi này, người thật ác độc, tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn sao? Lúc họ đánh hai huynh đệ chúng tôi, tại sao mọi người không nói tàn nhẫn?”
“Người khác ức hϊếp chúng tôi, chúng tôi phản kháng, đó gọi là tàn nhẫn sao? Chẳng lẽ cả nhà chúng tôi nên để yên cho người ta ức hϊếp mà không làm gì hả?”
Mặt Dương lão đại tối sầm, giọng nói tuy non nớt nhưng tràn đầy sự tức giận nói.
Hai người đang lên tiếng thay cho Vương Chiêu Nga đều nghẹn lời, sắc mặt khó coi, họ không ngờ rằng tên tiểu tử Dương gia này dám nói họ như vậy.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của đại ca, Dương lão nhị đứng dậy, mang theo khuôn mặt u ám, cậu nói: