Khi hàng loạt đơn hàng từ dịch vụ giao hàng nhanh lần lượt đến, Hứa Niệm đặt từng món vào trong không gian. Cô không biết liệu trong không gian có xảy ra mưa bão tuyết rơi hay không, nên cô đã mua một chiếc lều lớn theo phong cách quân đội và dựng lên trong không gian, lo sợ các vật dụng bị ướt.
Để mọi thứ trông gọn gàng và có trật tự, cô còn đặc biệt mua vài giá để đồ và lắp đặt trong lều, nhờ đó mà khi cần tìm thứ gì, mọi thứ đều dễ tìm thấy ngay lập tức.
Trong khi sắp xếp đồ đạc, cô cũng gieo những hạt giống đã mua trên một mảnh đất đã phân chia sẵn. Cứ như vậy, bận rộn suốt nửa tháng, cô nhìn ngô đã trổ bông và cây ăn quả nở đầy hoa mà lòng vui như mở hội, nghĩ rằng từ nay về sau cô có thể tự cung tự cấp mà không lo chết đói.
Tối hôm đó, sau khi kiểm tra lần cuối tất cả đồ đạc, Hứa Niệm lên giường, trong lòng phấn khích khi nghĩ đến việc ngày mai có thể trở về quê nên có phần khó ngủ.
Ngay khi Hứa Niệm đang trở mình trên giường, đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, và căn phòng cũng bắt đầu rung chuyển. Khi cô vừa nghĩ rằng có thể đang xảy ra động đất thì một vật thể đột ngột rơi xuống, và trước khi kịp né tránh, mắt cô đã tối sầm lại mất đi tri giác.
Khi Hứa Niệm mở mắt lần nữa, cô cảm thấy đầu mình đau âm ỉ, vừa định đưa tay lên sờ đầu thử thì cô bỗng khựng lại. Hứa Niệm cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang giơ lên. Đây không phải là tay của cô, một người 28 tuổi sao có thể có bàn tay nhỏ bé như vậy?
Cô muốn ngồi dậy để quan sát xung quanh nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, liền vội vàng nhắm mắt lại.
Hứa Niệm tập trung lắng nghe và nhận ra có người mở cửa phòng, bước đến bên giường, chạm vào trán cô rồi thở phào nhẹ nhõm nói: "May mà ông trời phù hộ, cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Lúc này, tim Hứa Niệm đập thình thịch. Cô cảm thấy quá hỗn loạn, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ cô đã xuyên không rồi? Nhưng nghĩ lại, cô có một không gian thần kỳ như vậy thì việc xuyên không cũng không có gì lạ. Nhưng nếu đã xuyên không, chí ít cũng nên truyền cho cô một ít ký ức về thân thể này chứ. Giờ đầu óc cô trống rỗng, không biết gì cả, làm sao mà sống đây?
Khi Hứa Niệm đang miên man suy nghĩ, người trong phòng đã rời đi. Cô thử mở mắt ra và nhanh chóng ngồi dậy. Căn phòng trông hơi giống với ngôi nhà cũ của cô ở quê, chỉ khác là cửa sổ ở đây được dán bằng giấy. Cô cúi đầu, kéo chăn ra và kiểm tra cơ thể mình một lần nữa.
Đây chắc chắn không phải là cơ thể của cô, nó đã nhỏ đi rất nhiều. Còn bộ quần áo trên người trông giống như bộ Hán phục mà đồng nghiệp cũ của cô từng mặc. Hứa Niệm xác nhận rằng cô không chỉ xuyên không mà còn xuyên về thời cổ đại.
Khi cô đang mải mê suy nghĩ đủ thứ thì không nhận ra có một bé con đẩy cửa bước vào. Chỉ đến khi nghe tiếng hét lanh lảnh: "Đại tỷ đã tỉnh rồi!" Hứa Niệm mới sực tỉnh.
Ngay sau đó, một đám người lũ lượt kéo vào. Trước khi Hứa Niệm kịp phản ứng, một người phụ nữ đã ôm chầm lấy cô và khóc nức nở. Lâu rồi không có ai gần gũi như vậy nên Hứa Niệm cứng đờ cả người.
"Ái chà, đại tẩu, sao ta thấy Đại nha đầu cứ ngẩn ngơ đờ đẫn thế này? Không phải là bị ngã hóa ngốc luôn rồi chứ!" Một người phụ nữ có gương mặt đen nhẻm như bánh bao than hoảng hốt kêu lên.
"Nhà lão Nhị, nếu không biết nói thì im miệng lại cho ta!" Một bà lão thấp bé quát lên.
Dù nói vậy, nhưng bà lão cũng cảm thấy đứa cháu gái lớn của mình có điều gì đó không ổn, liền vội vàng đẩy người phụ nữ đang khóc nức nở sang một bên.
"Đại Nha, nói cho bà nghe con cảm thấy thế nào?"
Hứa Niệm nhìn bà lão, người có bảy phần giống bà ngoại của cô ở kiếp trước, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, khóc òa lên: "Bà ơi, con còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa."
Bà lão ôm đứa cháu đang khóc thảm thiết trong lòng, không khỏi cảm thấy đau xót, nghĩ rằng cháu gái chắc hẳn đã trải qua khổ nạn lớn, nếu không thì từ trước đến giờ cháu gái có bao giờ thân thiết với bà như vậy đâu.