"Hôm nay xịt nước hoa gì vậy, thơm quá!" Một người đàn ông lùn rón rén đến bên tai Hứa Niệm, dùng giọng điệu dính nhớp nói một cách chậm rãi.
Trong lòng của Hứa Niệm giơ ngón giữa, quay người lùi lại hai bước, lạnh giọng hỏi: "Giám đốc không phải tìm tôi để nói về phương án sao?"
Giám đốc thấy sắc mặt của Hứa Niệm lạnh lùng, không khỏi cười khẩy: "Hứa Niệm, cô đừng giả vờ thanh cao với tôi. Nói thật cho cô biết, phương án này được thông qua hay không là tùy thuộc vào cô."
Sự giận dữ mà Hứa Niệm vốn dĩ đã kiềm chế, giờ không thể kìm nén được nữa. Phương án này không chỉ liên quan đến cô, mà là kết quả của cả đội đã khảo sát trong ba tháng mới có được, vậy mà kẻ vô dụng này lại dùng để uy hϊếp cô.
"Ông cũng nên soi gương mà nhìn lại mình đi, suốt ngày đυ.ng chạm khắp nơi, còn giả vờ làm người quân tử. Miệng hôi thối cứ xáp vào phụ nữ, nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của mọi người mà ông không biết sao? Đầu thỏ cổ hươu, miệng nhọn mặt khỉ, háo sắc đê tiện, những từ này mô tả ông thật chẳng sai chút nào."
"Cô, cô, cô..."
"Cô cái gì mà cô, đừng coi sự nhẫn nhịn của tôi là vốn liếng để ông mặt dày. Cái gì mà uy hϊếp tôi, nếu tôi mà không cho ông lợi dụng thì ông sẽ loại bỏ phương án của tôi? Tôi nói cho ông biết, đồ đàn ông hèn hạ, bà đây không làm nữa, đi chết đi."
Nói xong một hơi, Hứa Niệm giơ ngón giữa, trừng mắt nhìn gã giám đốc đối diện đang tái mét một cái, rồi đi đến chỗ làm của mình, cầm lấy điện thoại và đeo giỏ rời đi.
Các thành viên trong nhóm dự án đều tụ lại muốn khuyên nhủ vài câu, rồi lại đồng loạt im lặng một cách đầy hiểu ý. Hứa Niệm mỉm cười, bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cổng công ty Hứa Niệm hít một hơi thật sâu, kể từ khi đến Giang Thành, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự là Hứa Niệm. Cô xoa xoa cái bụng đang trống rỗng, Hứa Niệm vẫy tay bắt một chiếc taxi. Dù bụng đang rất đói nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng rời công ty thật xa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô.
Cô tùy ý mở ứng dụng trên điện thoại, bắt đầu tìm kiếm món ăn. Thấy có một cửa hàng món ăn theo kiểu hộp bí ẩn mới mở, khiến cô rất hứng thú. Bình thường khi bị áp lực công việc, cách giảm stress chính là đập hộp.
Đến nơi, Hứa Niệm thấy cửa hàng trông rất cũ kỹ không giống một cửa hàng mới mở, vừa bước vào cô nhìn quanh một lượt, thấy quang cảnh vô cùng trống trải, chỉ có một cái bàn ăn.
Hứa Niệm định bước ra ngoài thì chủ quán bước tới. Sở dĩ cô nhận ra đó là chủ quán là vì ông ta mặc chiếc áo dài đỏ hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh xung quanh. Nếu không phải là đang nhập vai thì chỉ có thể là chủ quán mới có thể ăn mặc tùy ý như vậy.
"Chào mừng tiểu thư đến với cửa hàng món ăn hộp bí ẩn."
Ban đầu là định rời đi nhưng giờ Hứa Niệm lại thay đổi ý định. Cô thấy cửa hàng này khá thú vị, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, tại sao không thử chơi hộp bí ẩn mới lạ này nhỉ?
"Ông nói rằng, các ông chỉ có hộp bí ẩn giá 1008 tệ một phần thôi sao?"
Hứa Niệm nhìn chủ quán đang mỉm cười, cảm giác ông ta giống như một kẻ lừa đảo vậy. Cô thực sự muốn quay người rời đi, nhưng sự tò mò chết tiệt lại trỗi dậy. Cô rất muốn biết mình sẽ mở được món ăn gì.
Cuối cùng Hứa Niệm vẫn là tự thuyết phục mình bằng lý do con số 1008 giống với ngày sinh nhật của mình và quyết định đặt món.
Chủ quán dẫn Hứa Niệm đến trước một cột gỗ hình vuông, chỉ vào một cái nút nổi ở giữa và nói: "Tiểu thư chỉ cần nhấn nút này là được."
Tại bàn ăn, Hứa Niệm làm theo chỉ dẫn, vừa nhấn nút xong thì nghe một tiếng "keng". Chủ quán lấy ra một hộp gỗ từ khe lấy đồ ăn và đặt lên bàn.
"Xin mời tiểu thư dùng bữa." Nói xong, ông quay người rời khỏi nhà hàng.
Hứa Niệm ngạc nhiên nhìn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đây có nghĩa là đạt được doanh thu rồi nghỉ làm sao?