Liên tục cách bảy tám thước, Hoàng Tử Tô cầm mâu cắm vào lòng sông ướŧ áŧ, mâu trong tay cũng không gặp lực cản, cũng không tìm được bất kỳ thứ gì, điều này khiến cho Hoàng Tử Tô có chút chán nản.
Trái lại là bốn huynh đệ Hoàng Thiên Đông, Hoàng Mạch Đông, Hoàng Bạch Truật, Hoàng Thương Truật nhìn thấy trung tâm lòng sông có một dòng nước chảy chừng ngón tay, thỉnh thoảng thấy mấy con cá nhỏ thì cả đám hét lên.
"Gia, nãi, chỗ nước chảy này có cá nhỏ, đáng tiếc quá nhỏ, không dễ bắt."
"Đừng nghịch mấy thứ đó, mấy đứa không nghe Tô Tô nói lúc nãy hả? Trong lòng sông có trai, ốc, cá chạch và cá, cua nhỏ gì gì đó trốn! Mấy đứa tìm mấy con đó xung quanh xem." Hoàng Trương thị thấy bốn đứa tôn tử ngốc muốn đi bắt mấy con cá nhỏ kia thì vội vàng la lên.
Cá con quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng, trong lòng Hoàng Trương thị cũng ôm hi vọng bọn họ có thể tìm được một chút đồ ăn, khiến cho trên con đường chạy nạn này của bọn họ, đồ ăn được có thể ăn lâu một chút.
Hoàng Tử Tô cũng không để ý tới bốn người ca ca của nàng, lúc mâu trong tay nàng cắm xuống một chỗ trong lòng sông, rõ ràng mâu trong tay gặp phải lực cản, dường như cắm trúng một thứ gì đó cứng.
Hoàng Tử Tô thấy thế thì nét mặt vui vẻ, trong lòng nàng đã có chút suy đoán. Nàng vội vàng dùng mâu đào mảnh đất kia, lộ ra một con trai trưởng thành lớn chừng lòng bàn tay.
Hoàng Tử Tô vội vàng bới lên, cũng mặc kệ bùn đất trên con trai, quơ quơ, lại ngửi thử, thấy con trai này không có mùi tanh thối truyền tới thì biết là một con trai còn sống.
Hoàng Tử Tô cầm con trai đi tới giơ lên nói với mọi người Hoàng gia đang ở trên bờ sông: "Gia gia, nãi nãi, cháu tìm được một con trai còn sống, đêm nay chúng ta có thể thêm món thịt rồi."
"Cái gì?"
"Thật sự là con trai."
"Thật tốt quá!"
Sau khi mọi người Hoàng gia thấy Hoàng Tử Tô đào được con trai trong sông, trên mặt cả đám lộ ra nét mừng. Nếu đã có thể đào được con trai thứ nhất, vậy cũng có thể đào được con trai thứ hai, thứ ba từ trong sông, giải quyết vấn đề cái ăn của cả nhà bọn họ.
Trong mọi người Hoàng gia kích động nhất vẫn là Hoàng Liên, hắn ta vui vẻ tới mức cả xe độc mộc cũng không đẩy, sải bước dài đi về phía lòng sông chỗ Hoàng Tử Tô.
Hắn ta cầm con trai kia từ trong tay Hoàng Tử Tô, hôn lấy hôn để, trên mặt lộ ra nét vui mừng nói: "Đại ca, ta không đẩy xe nữa, ngươi đẩy xe độc mộc đi, ta cũng tới tìm trai sông."
"Các ngươi đều xuống sông đi, học biện pháp của Tô Tô tìm trai, sau này chúng ta có thể ăn được thịt bao lâu thì phải xem các ngươi rồi." Hoàng Trương thị thấy ba tức phụ và các tôn nữ nhìn thấy Tô Tô tìm được trai trong sông, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ vui mừng, cũng đều có ý di chuyển xuống sông cùng nhau tìm kiếm cái ăn.
Dù sao tìm được càng nhiều đồ ăn thì bọn họ càng có thể đi được xa hơn trên con đường chạy nạn, cơ hội sống sót cũng lớn hơn.
"Được rồi! Ta đi tìm đồ ăn." Bạch Thược nhỏ nhất nghe thấy nãi nãi mình lên tiếng thì đeo bao quần áo nhỏ, tay chân nhanh nhẹn nhảy vào trong sông, theo ca tỷ của mình tìm cái ăn trong sông.
Cả nhà Hoàng gia như cá diếc sang sông, song song thành một đường thẳng, một bên đi lên phía trước một bên tìm trong sông có còn đồ gì ăn được hay không.
Khỏi phải nói, thật sự để mọi người Hoàng gia tìm được một chút đồ ăn.
Thỉnh thoảng phát hiện một con ốc còn sống, thỉnh thoảng lại tìm được một con trai.
Thậm chí Nhị bá Hoàng gia còn bất ngờ phát hiện một con cá nheo trốn trong bùn.
Nhị bá Hoàng gia bắt được cá nheo cực kỳ vui vẻ, mọi người Hoàng gia cũng đều mặt mày vui mừng.