"Không muốn, nhất định không muốn, cha mẹ chưa chết, ở riêng là vô cùng bất hiếu, huynh đệ bọn ta không thể đeo cái danh bất hiếu này trên lưng được, đến lúc đó lại càng khó bàn chuyện hôn nhân cho huynh đệ tỷ muội các cháu.
Đúng! Chính là đạo lý này." Hoàng Liên thấy mình đã nghĩ ra được cách, hắn ta lập tức thở phào nhẹ nhõm nói.
Không chia, chẳng qua là làm chút việc tốn sức thôi, không cần lo chuyện kiếm tiền, củi, gạo, tương, dấm, trà. Một khi chia ra ở riêng rồi, không những phải kiếm tiền nuôi gia đình mà còn phải lo toan mọi việc, việc lớn việc nhỏ dù là nhỏ nhặt nhất cũng phải lo, nghĩ đến là đầu hắn ta lại to.
Bây giờ có thể dựa vào cha mẹ, thì cứ dựa vào cha mẹ, đúng cứ làm như vậy.
"Nhị bá, ngài nghĩ sai rồi, nhà chúng ta là y dược thế gia, các huynh đệ tỷ muội trong nhà đều được học y lý dược lý, có năng lực, chuyện hôn nhân còn dễ hơn những người khác một ít, chỉ là có chút chuyện không quan trọng nhà người ta cũng sẽ không so đo nhiều.
Huống hồ, bây giờ chúng ta đã chạy nạn đến đây, không ruộng không đất, không nhà, ở riêng cũng hợp lý.
Ngược lại thật ra cháu có một cách có thể không chia ở riêng, không biết Nhị bá có muốn nghe không, có bằng lòng làm theo không? " Hoàng Tử Tô đẩy bàn tay Nhị bá đang kéo cổ tay nàng ra, ngón trỏ tay kia gõ nhẹ đầu mình. Một lúc sau, nàng làm ra vẻ như nghĩ ra ý tưởng nói với Nhị bá.
"Cách gì, chỉ cần không ở riêng, cái gì Nhị bá cũng bằng lòng làm." Hoàng Liên nghe thấy chất nữ nói đã nghĩ được cách giải quyết cho mình rồi, hắn ta vội vàng hỏi.
"Không phải nãi nãi chê Nhị bá lười biếng không chịu kiếm sống nên mới muốn chia ra ở riêng sao? Sau này Nhị bá chịu khó làm việc một chút, chủ động một chút, cháu sẽ nói thêm với nãi nãi để nãi nãi gác lại ý định ở riêng là được.
Nhưng mà Nhị bá có thể làm được hay không, có chịu khổ được không?" Hoàng Tử Tô thấy Nhị bá đã bị lừa, nàng nén nụ cười trên khóe miệng, còn giả vờ lo lắng cho Nhị bá.
"Chỉ cần không ở riêng, cái gì Nhị bá cũng có thể làm, đừng xem một trăm cân thịt của Nhị bá này nuôi lớn vô ích.
Không ngờ Tô Tô nhà ta lại quan tâm Nhị bá, có chuyện liên quan đến Nhị bá thì lập tức nói cho ta biết." Trong lòng Hoàng Liên còn nghĩ, không uổng công nuôi chất nữ, phát hiện chuyện quan trọng như vậy lập tức báo tin cho mình, để mình nghĩ biện pháp đối phó.
"Nhị bá, đến lúc đó làm việc ngài cũng đừng nói qua ngoài miệng, chỉ góp công mà không góp sức.
Lúc ấy, cho dù cha cháu và Đại bá không nói gì ngài, nhưng Đại bá nương khó tránh khỏi sẽ đâm chọc ngài vài câu.
Đến lúc đó, mặt mũi một đại nam nhân như ngài cũng khó xem, cũng liên lụy Nhị bá nương, Nhị tỷ và Tứ muội không được đẹp mặt.
Nhị bá, trước sau gì gia gia và nãi nãi cũng sẽ có một ngày rời xa chúng ta, trên đời này không có tiệc nào không tàn, sau này trên vai ngài cũng nên gánh vác trọng trách. Bây giờ nhân lúc gia gia và nãi nãi đều còn đây, nhân cơ hội học thêm một chút, làm việc nhiều hơn, dỗ dành gia gia và nãi nãi vui vẻ hơn một chút.
Không chừng sau này lúc thật sự chia ra riêng gia gia và nãi nãi sẽ chia thêm một vài thứ cho ngài." Hoàng Tử Tô dùng đạo lý để thuyết phục, dùng tình cảm để lay động, cuối cùng tiếp tục lừa dối Nhị bá.
"Không ngờ đầu óc của Tô Tô lại suy nghĩ nhanh nhạy như vậy, không hổ là đứa thông minh nhất Hoàng gia chúng ta.
Cũng khó cho cháu đã suy nghĩ thay Nhị bá như vậy, không hổ Nhị bá yêu thương cháu như nữ nhi ruột của mình.