Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng còn chưa kịp nhìn xem người tới là ai, đã nhìn thấy đại đường tẩu mở miệng gọi một tiếng nương cùng tam thẩm.
Lăng thị vừa bước vào phòng liền nói thẳng:
"Viên nương, nếu ngươi cùng hài tử cần có đồ vật gì muốn mang đi thì bá nương cùng tam thẩm sẽ giúp ngươi thu thập một chút. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì với nơi này nữa."
Lý Viên hồi tưởng lại chút đồ vật của nguyên chủ cùng hài tử, ngoài đồ bỏ đi thì cũng toàn đồ phế phẩm, lắc đầu nói:
"Bá nương, ta không muốn đồ vật gì ở đây cả."
Tam thẩm nghe vậy, nhíu mày:
"Ngươi đứa nhỏ này có còn có thể sống được nữa hay không đây? Nếu không muốn cái gì thì khi về mặc cái gì, che cái gì đây? Cho dù ngươi có được hai mươi lượng bạc tiền bồi thường, sau này ngươi đi xem bệnh uống thuốc, nuôi lớn hài tử đều không cần tiền à? Nghe thẩm đi, cái gì có thể mang đi thì mang hết đi, cho dù là quần áo rách nát cũng không sao, chúng ta cũng có thể dùng để làm đế giày."
Lý Viên cũng không muốn nói nhiều cùng với các nàng, dứt khoát đồng ý:
"Được rồi, đồ của ta đều ở hết trong phòng này, bá nương cùng tam thẩm nhìn thấy liền thu thập.""
Đại đường tẩu Liễu Mi của Lý Viên ở một bên kéo đại bá nương, sau đó nhìn thoáng qua đám người Hoàng thị, nhỏ giọng nói:
""Nương, hay là đừng thu thập nữa. Lúc mới cưới, Viên nương một bộ quần áo mới cũng không có, chúng ta phải mau giúp thu thập đồ còn mang đi. Chờ cho lão bà Lưu gia kia trở về, nhất định sẽ gây náo loạn. Con mới nhìn thấy hai nha đầu, người mặc quần áo rách tung tóe, quần áo của Viên nương cũng vá chằng chịt không nhìn nổi. Con đoán mấy năm nay, muội ấy cũng không làm ra được bộ xiêm y nào. Liền là mấy miếng vải rách nát, mang đi không được muốn quay lại còn bị Lưu thị tới tận cửa cãi nhau."
Lăng thị nghe vậy thắp sáng ngọn đèn trong phòng, sau đó nhìn quanh một vòng, thấy phòng ở trống huếch hoác, cảm thấy hoảng trong lòng.
Năm đó tuy rằng bọn họ phân chi thứ hai ra, những năm gần đây cũng không quản gì.
Nhưng vẫn đều nghe nói nhà chồng Lý Viên giàu có, dù cho ngày Tết nàng cũng không về thì ngày tháng trôi qua chắc cũng không đến nỗi tệ lắm.
Ai biết được nó tự nhiên lại biến thành thế này.
Bà ấy cảm thấy có chút hối hận trong lòng, nhưng cũng biết việc đã đến bước này, có nói gì cũng vô ích.
Cùng lắm là đợi sau khi về, cùng cha hài tử thương lượng, xem xem sau này có thể làm gì để chiếu cố cho bọn họ.
Nói đến nói đi, cũng tại nhị đệ muội không vực dậy nổi mà chết sớm, bằng không thì chi thứ hai này cũng không thành ra như vậy.
Mã thị đứng bên cạnh Lăng thị nghe Liễu Mi nói vậy, không tin nổi bắt đầu đi lục lọi đồ đạc trong phòng.
Càng xem càng cảm thấy chua xót.