Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Không biết nguyên tổ Diêu gia ở đâu, chỉ biết là Diêu gia sống ở thôn Kim Ngưu đã được bốn năm thế hệ. Thôn dân ở trong các thôn đều có quan hệ thân thích. Cộng thêm hai ba người Diêu gia đều rất có tiền đồ, cũng có uy vọng ở trong thôn.
Đến thế hệ tổ phụ của nàng, bởi vì làm lý chính vài chục năm, nhân khẩu tài vận đều thịnh vượng.
Tổ phụ kiếp trước không còn thì không nhắc đến nữa, bây giờ tổ phụ đời này của nàng sinh ba nam một nữ. Đại bá nàng có EQ trí thông minh cũng không tệ nên kế thừa vị trí lý chính.
Bây giờ, tổ phụ tổ mẫu nàng sống chung với cả nhà đại bá. Phụ thân nàng là thứ hai, trong nhà đi học làm nghề thợ mộc. Cô cô nàng gả cho đại nhi tử của lão bản cửa hàng vải trấn Cách Bích bên trên. Tiểu thúc rất có thiên phú đọc sách, mười sáu tuổi đã vượt qua kỳ thi đồng sinh, đáng tiếc lúc trên đường đi thi bất hạnh gặp phải tặc tử nên lâm nạn. Bởi vì không kết hôn, không có huyết mạch để lại nên lúc chuyện này xảy ra, người Diêu gia đều rất đau buồn.
Đại bá nàng sinh ba trai hai gái, phụ thân nàng sinh hai trai hai gái. Huynh đệ ruột, đường ca của nàng đã thành hôn, phía dưới còn sinh được vài đứa nhỏ.
Diêu đại bá bên kia tạm thời không nhắc đến, chỉ tính đến nhà nàng, đại tỷ đến thôn Cách Bích, nhị ca Nhị tẩu nàng dẫn theo hài tử đi trên trấn.
Nhân khẩu thịnh vượng, tài vận cũng không tệ. Những năm gần đây, nhà đại bá nàng và nhà nàng được chia không ít ruộng đồng, nhà đại bá nàng có gần năm mươi mẫu, nhà nàng cũng chỉ ít hơn nhà đại bá mười mẫu.
Lúc trước, nhà nàng kém hơn nhà đại bá một chút, sau khi nguyên chủ gả vào Vương gia thì lại hơn.
Bởi vì lúc nguyên chủ thành thân, sính lễ Vương gia đưa, nguyên chủ mang đi bảy phần, chỉ để lại ba phần cho nhà. Nhờ vậy trong nhà mới có tiền bạc dư để lên trấn thuê một cửa hàng hậu viện làm ăn buôn bán. Sau đó để hai phu thê hai người ở trên trấn nghe ngóng tin tức.
Diêu Xuân Noãn là con một, âm thầm chặc lưỡi nhân khẩu khổng lồ trong nhà.
Nàng đứng chờ ăn cơm chiều, mấy nam nhân không nói chuyện về Vương gia, mà trò chuyện cuộc sống trong nhà. Chuyện Vương gia không thể nói rõ ràng trong thời gian ngắn, chờ ăn cơm rồi nói tỉ mỉ.
Cơm tối Diêu gia nấu rất nhanh, không bao lâu, Diêu mẫu đã gọi Diêu đại ca kê bàn ở trong sân.
Diêu đại tẩu xoa nắm tay, nói: “Nương, Hạnh Tử còn chưa trở lại, đoán chừng là ở nhà Hương Thảo, con đi qua gọi về.”
Diêu mẫu quát: “Quay về! Gọi cái gì mà gọi! Đến lúc nào rồi, còn không biết về nhà? Ăn một bữa cơm còn phải để người lớn đi gọi, đừng ăn nữa!” Hai ngày này trong nhà loạn như vậy, con bé chết dầm kia còn luôn nghĩ chuyện của con bé, mà không chia sẻ chuyện trong nhà, tức chết người ta rồi.
Mẹ hắn ta mắng nữ nhi, Diêu đại ca không lên tiếng, trời đang chuẩn bị âm u còn không ở nhà đúng thật là không đúng.
Diêu đại tẩu không lên tiếng, không còn khăng khăng đi gọi người, Diêu mẫu mắng hai câu còn chưa thôi.
Hôm nay gϊếŧ một con gà mái, nấu một nồi nước, chỉ có buổi trưa là Diêu mẫu cố ý múc cho Diêu Xuân Noãn một bát lớn ra ngoài, lại nấu thêm một chút nước ra. Lúc này, Diêu mẫu để Diêu đại tẩu xào một đĩa rau xanh lớn, một đĩa trứng tráng rau hẹ, còn có một bát dưa muối lớn. Món chính là cháo gạo, vẫn nấu rất nhiều. Người cả một nhà mỗi người đều được chia một bát canh gà và hai ba miếng thịt gà. Thức ăn này đã là cực tốt ở thôn Kim Ngưu.