Chương 7: May Quá, Dung Mạo Vẫn Còn (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Diêu mẫu và Diêu đại tẩu đều làm việc quen tay, gà gϊếŧ xong cũng đang chuẩn bị vặt lông.

Diêu Xuân Noãn yêm vị ở trên ghế xích đu chuyên biệt của Diêu phủ, cũng không tiến lên hỗ trợ, một con gà hai người nhổ lông, cộng thêm nàng nưac chắc người nhiều hơn cả lông gà.

Lúc này, cổng nhà Diêu gia bị đẩy ra.

Diêu Xuân Noãn thuận thế nhìn sang, phát hiện là đại chất nữ của nàng cõng tiểu chất tử trở về.

Diêu mẫu thấy cô bé thì đã mắng: “Con bé chết dầm kia, chạy đi đâu vậy, suốt ngày không ở nhà!” Nhớ đến chuyện vừa rồi trong nhà không có ai, bà càng tức giận hơn: “Con gan lớn thật đó, tiểu cô con còn bất tỉnh, ngươi lại chạy mất!”

Hạnh Tử cõng đệ đệ, nghe vậy, trong mắt lóe lên sự bất mãn rồi biến mất, nhưng rất nhanh cô bé đã cúi đầu xuống, miệng giật giật, thấp giọng nói: “Ta đến nhà Hương Thảo xem việc thêu thùa.”

Trong nhà Hương Thảo mời lão tú nương đến dạy nàng ấy thêu thùa, Hạnh Tử muốn học, sau khi trong nhà thương lượng thì tìm nhà Hương Thảo và lão tú nương bỏ ít tiền, để lão tú nương thuận tiện dạy một chút.

Diêu mẫu tiếp tục mắng: “Lúc này xem linh tinh cái gì? Sao đầu óc không phát triển vậy, hiện tại là lúc học thêu sao?”

Diêu Xuân Noãn không lên tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục nằm, phụ huynh dạy dỗ hài tử chính là đang tạo quy tắc cho bọn họ, sợ nhất chính là có hai người nói, sẽ khiến cho hài tử không biết làm thế nào.

Không phải là bị chửi hai câu sao, ai mà chưa từng bị?

Nước mắt của Hạnh Tử chảy tí tách xuống.



“Nương, bột làm xong rồi, người đi rán bánh đi, tay nghề nướng bánh của con không bằng người, A Noãn cũng thích ăn bánh người rán.” Diêu đại tẩu không ngừng, cười mỉm khuyên nhủ: “Còn có, cái ghế này quá thấp, ngồi lâu eo người sẽ đau.”

Diêu mẫu nào không biết đại nhi tức giải vây cho nữ nhi của nàng ấy, vừa đứng dậy vừa lắc đầu: “Chiều quá, ngươi nuông chiều nàng đi, tính tình này về sau không nắn lại, ngươi sẽ biết.”

Diêu đại tẩu vẫn cười: "Nương, Hạnh Tử còn nhỏ, chúng ta từ từ dạy.” Nhưng trong lòng thì lơ đễnh, năm đó bà sủng tiểu cô tử không phải cũng sủng lên tận trời sao?

Hạnh Tử chạy đến trước gót chân nàng: “Tiểu cô, ngươi trông Hổ Tử, ta đi hỗ trợ cho nãi nãi và nương.”

Diêu Xuân Noãn mở mắt ra, nhíu mày nhìn hai gò má đứa nhỏ phồng lên, đứa nhỏ này là có địch ý với nàng? Lại nhìn bé đáng yêu khỏe mạnh kháu khỉnh phía sau lưng cô bé, cũng không phải không có khả năng trông: “Đi đi, đưa đứa nhỏ cho ta.”

Diêu mẫu đứng ở cửa phòng bếp, nghiêm mặt nói: “Đưa đứa nhỏ cho ta, đừng sai khiến tiểu cô ngươi, cơ thể tiểu cô ngươi còn chưa khỏe.”

Diêu đại tẩu nói với Hạnh Tử: “Đi đi, con tiếp tục trông Hổ Tử đi, nơi này không cần đến con!”

Diêu Xuân Noãn lại trở về nằm, lười để ý chuyện lông gà vỏ tỏi giữa những nữ nhân này.

Lúc chiều biết được nàng tỉnh lại, tổ mẫu nàng chạy bước nhỏ cố ý từ nhà đại bá nàng sang đây thăm nàng, không chỉ an ủi nàng, để nàng nghĩ thoáng chút, lại mang cho nàng hai bánh hạt vừng áp đáy hòm.

Sau khi tổ mẫu nàng rời đi, trong nháy mắt Diêu Xuân Noãn hơi buồn vô cớ đầy thương cảm, tướng mạo Diêu tổ mẫu và nãi nãi nông thôn của nàng giống nhau như đúc, sau khi gặp bà ấy, nàng không khỏi nghĩ đến bà của nàng.

Nàng là người ở thập niên 90, xuất thân nông thôn, phụ mẫu quanh năm làm việc ở bên ngoài, có thể nói là bà ấy nuôi lớn nàng. Lúc nàng tám tuổi, phụ thân qua đời ngoài ý muốn ở trên công trường nên được ông chủ bồi thường một khoản tiền.