Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng của nàng bị mẫu thân trên danh nghĩa đẩy ra.
Diêu đại nương nhìn thấy Diêu Xuân Noãn đã tỉnh lại, đầu tiên sững sờ, sau đó thì vui mừng: “Đứa nhỏ con này, tỉnh rồi mà sao không nói không rằng thế?”
Diêu Xuân Noãn xử lý lại chút cảm xúc, nói: “Vừa tỉnh lại, còn mơ hồ ạ.”
“Đầu có đau hay không?”
Diêu Xuân Noãn sờ cái trán quấn lấy băng gạc rồi lắc đầu. Nàng bị thương do ngày đó Vương gia bị xét nhà, bởi vì cục diện đó quá hỗn loạn, nên nàng bị va chạm, đập đầu vào cái gì đó, ở trong lao cũng cảm thấy choáng váng.
Lần này không chỉ Vương gia bị liên lụy, mà còn có nhà khác sợ liên lụy nữ nhi thân yêu nên đã trực tiếp để nữ nhi hòa ly với nhà chồng, đoạn tuyệt quan hệ với nhi nữ, sau đó được đón trở về nhà mẹ đẻ. Diêu gia học theo, cũng nói rằng nàng hòa ly với Vương Lãng, cũng bởi vậy mà nàng ngủ mê hai ngày.
Người Diêu gia dứt khoát mời đại phu đến xem, đại phu nói nàng không có vấn đề gì, kê vài loại trà an thần, người trong nhà cũng yên tâm đợi nàng tỉnh lại.
“Mẹ, có gương không ạ?” Diêu Xuân Noãn mới nhớ tới nàng còn chưa biết dáng vẻ cụ thể của cơ thể này như thế nào. Nàng là người kinh tế học xinh đẹp, cũng đừng cho nàng một khuôn mặt tầm thường không có gì lạ nha. Diêu Xuân Noãn âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Chẳng qua vừa rồi nàng sờ thì thấy cằm có thịt, xương quai hàm mượt mà, xương gò má không nhô ra, huyệt thái dương cũng không lõm, chắc cũng là một mỹ nhân. Nhưng không nhìn thì vẫn không yên lòng.
Diêu mẫu lắc đầu, lấy gương cho nàng: “Yên tâm đi, mặt con không sao cả, vết thương trên trán được tóc che lại rồi.”
Diêu Xuân Noãn không nói chuyện, trong trí nhớ nguyên chủ là thôn hoa (như khoa khôi) nổi danh mười dặm tám thôn, xinh đẹp hơn người cùng thế hệ, người từng gặp nàng đều cảm thán dung mạo của nàng đẹp. Chỉ có duy nhất Ngụy Thu Du cùng thôn là có thể so sánh, chỉ là dung mạng Ngụy Thu Du thanh tú, khí chất yếu đuối dịu dàng, thuộc về loại hình nữ nhân hiền thê lương mẫu.
Khi nhìn thấy trong tấm gương đồng không rõ nét khuôn mặt có phần giống mình trước đây tám chín phần, nhưng trẻ trung sung mãn hơn, nội tâm nàng nhẹ nhàng thở ra, quá tốt rồi, dung mạo của trẫm vẫn còn.
Nhìn một chút, nàng không nhịn được việc duỗi đầu ngón tay chọc chọc, lực đàn hồi rất tốt. Độ đàn hồi này là điều mà sau khi có tuổi không có loại thuốc tiêm nào có thể đạt được. Trẻ đi 10 tuổi, đây coi như là chỗ tốt duy nhất sau khi nàng xuyên không.
Nhìn thấy nữ nhi chỉ quan tâm mặt mình, Diêu mẫu đều sầu muốn chết, không nhịn được lại lải nhải: “Con nói xem một phủ ngự sử đang yên đang lành, sao đột nhiên lại bại đây?”
Vấn đề này nàng biết, một là: Người không thể có trăm ngày tốt, hoa không thể đỏ trăm ngày. Hai là: nước đầy thì tràn, trăng tròn xong thì phải khuyết. Thích giải thích nào thì chọn đi, không cần cảm ơn.
“Đúng rồi, cha của con đâu?” Diêu Xuân Noãn nhanh chóng rời chủ đề nói chuyện.
Cái tiếng cha nương này Diêu Xuân Noãn gọi rất tự nhiên, đồng thời trong lòng không có bao nhiêu sự gánh vác trong lòng. Nàng cần bình thường quan hệ xã hội. Không gọi thì nàng có thể lập tức xuyên trở về không? Hơn nữa không phải có câu nói xuôi theo chiều gió sao? Bây giờ trong nhà để ý việc nàng ăn việc nàng uống, gọi một tiếng cũng không quá phận đi?