Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Nếu Hàn gia bọn họ bị Tam hoàng tử ghi nhớ, vốn đã bị lưu đày thật vất vả, bây giờ còn bị Diêu Xuân Noãn trở tay kéo xuống, còn thảm hơn trước kia nhiều.
Hai nhà Vương Hàn nhận được phán quyết cuối cùng, hai nhà cùng nhau lưu đày.
Cho dù Ngụy Thu Du có phải thần tiên đoán hay không, cũng không quan tâm cuối cùng Hàn gia như thế nào thì Diêu Xuân Noãn đúng là mang thai, Hàn gia cũng coi như tố cáo có công, nên vẫn nhận được phần thưởng là tiền, còn những phần thưởng khác thì cũng không phù hợp cho người phạm tội.
Diêu Xuân Noãn có thai cốt nhục của Vương gia, không thể phá thai, cuối cùng cũng bị phán lưu đày.
Lúc này mọi người bị bắt lại, Diêu mẫu khóc đầm đìa, những người khác của Diêu gia cũng không chịu nổi.
Cuối cùng Diêu Xuân Noãn chỉ có thể lo âu nhìn Diêu gia một cái, sau đó lập tức bị thúc giục đi.
Đi vào đại lao, khi Diêu Xuân Noãn sượt qua người của Ngụy Thu Du thì đi chậm một chút, nghiêng mặt thấp giọng nói: "Ngươi vẫn ngu xuẩn ác độc như ngày nào.”
Cho dù ở đời trước hay bây giờ, nàng ta cũng đã làm không ít chuyện hại người không lợi mình.
Ánh mắt Ngụy Thu Du nhìn về phía Diêu Xuân Noãn vừa hận vừa sợ, cũng không dám trêu chọc nàng.
Diêu Xuân Noãn đi vào nhà lao, chọn một chỗ tương đối sạch sẽ, cầm chút rơm rạ trải lên phía trên, rồi ngồi trên mặt đất.
Nàng dựa lưng vào mặt tường, đầu gối hơi cong, nhìn vào mấy con chuột dám nhảy ra trắng trợn dù bây giờ là ban ngày, nàng yếu ớt thở dài, không ngờ là cuối cùng nàng cũng không thể thoát ra khỏi số phận bị nhốt lại trong nhà lao.
Nữ quyến của Vương gia nhìn nhau, xét thấy bộ dáng tức giận vừa rồi của nàng với Ngụy Thu Du, không còn dáng vẻ sợ hãi rụt rè như ở trước mặt Vương gia thì không ai dám trêu chọc nàng, thậm chí ngay cả hai đứa con của Vương gia cũng được mẫu thân của mình ôm vào trong ngực.
Nói đi thì nói lại, bây giờ cũng không biết quan hệ của nàng và Vương Lãng như thế nào.
Nếu nói có liên quan, lúc trước nàng đơn phương tuyên bố hòa ly với Vương Lãng cũng đã tuyệt tình như vậy rồi mà.
Nếu nói không liên quan thì trong bụng của nàng vẫn còn có hài tử của Vương Lãng, mà bản thân nàng cũng vì chuyện này mà phải lưu đày.
Vương gia bọn họ không quan tâm không hỏi thì hình như cũng không tốt lắm nhỉ, thực sự là khiến người ta cảm thấy không biết phải làm sao mà.
Nữ quyến Hàn gia bên kia không xoắn xuýt như Vương gia, nhìn thấy Diêu Xuân Noãn ăn mặc sạch sẽ tiến vào đại lao, không hiểu sao các nàng lại cảm thấy đáng thương, lúc trước chạy khỏi nơi này thì thế nào, cuối cùng không phải cũng phí sức hay sao?
Hy vọng thất vọng tuyệt vọng thay nhau giày vò nàng, khiến nàng đau khổ, nghĩ như thế nào thì cũng cảm thấy Diêu Xuân Noãn thảm hại hơn mình.
Dưới sự so sánh, hình như nỗi khổ của bọn họ cũng không đáng sợ như vậy.
Diêu Xuân Noãn thì ngược lại không thấy sợ, dù đã bẫy Hàn gia một cái, nhưng tâm trạng của nàng cũng không thể tốt hơn.
Bởi vì bẫy bọn họ, tình cảnh của mình cũng không thay đổi.
So sánh hai hoàn cảnh thì thấy niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Diêu Xuân Noãn nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ về tất cả chuyện xảy ra.
Tai họa lần này đã được chôn xuống ngay từ ban đầu. Mà lúc trước nàng đã quá coi thường chuyện này, vậy mà lại cho rằng làm theo cốt truyện thì sẽ tránh khỏi việc bị Vương gia liên lụy.