Chương 43: Ngụy Thu Du, Ngươi Vẫn Ngu Xuẩn Ác Độc Như Ngày Nào (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Cũng tốt, lần này Hàn gia gánh chịu tất cả áp lực, kế tiếp Vương gia của bọn hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Dáng vẻ vừa giận vừa sợ của người Hàn gia khiến người khác không hiểu ra sao, bọn họ còn không hiểu được sức mạnh trong lời nói vừa rồi của Diêu Xuân Noãn.

Hàn lão phu nhân rất tức giận, giơ quải trượng chỉ vào Diêu Xuân Noãn: "Không ngờ ngươi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy!”

Diêu Xuân Noãn hừ lạnh: "Ta nói không đúng sao? Làm sao lại thành tâm địa ác độc? Để lại từ này cho con dâu của ngươi đi, ta cảm thấy từ này thật sự được làm riêng cho nàng ta.”

Hàn gia bọn họ tố cáo nàng, hại nàng là một người phụ nữ có thai lại phải đi hơn 1000 km lưu đày, chuyện này khác gì muốn mạng của nàng chứ?

Đầu tiên là trêu chọc giả tiện, Hàn gia đạp nàng đổi lấy lợi ích, vậy cũng đừng trách nàng trả thù lại.

“Diêu thị ngươi hiểu lầm rồi, tình cảm của hai vợ chồng chúng ta còn kiên cố hơn kim loại, A Du thuần túy là phu xướng phụ tùy. Ngươi không thể suy bụng ta ra bụng người, tuỳ tiện phỏng đoán.”

Sau khi trải qua cảm giác kinh hoàng, Hàn Tấn An tỉnh táo lại.

Lời nói này của hắn giải thích về nguyên nhân Ngụy Thu Du lựa chọn lưu đày cùng Hàn gia bọn họ, thuận tiện châm biếm Diêu Xuân Noãn một chút.



Diêu Xuân Noãn gật đầu: "Rất có lý, nhưng ta càng cảm thấy suy đoán vừa rồi của ta có lý hơn, không phải sao?”

Nếu Ngụy Thu Du không thể giải thích được tại sao nàng ta lại biết Diêu Xuân Noãn mang thai thì việc này cũng sẽ không được bỏ qua đúng không?

“Đến cùng thì tại sao ngươi lại biết Diêu Xuân Noãn mang thai, mau nói!”

Hàn lão phu nhân thúc giục Ngụy Thu Du.

Ngụy Thu Du lại nghĩ đến một lý do, cứ nói là nương của nàng ta nói cho nàng ta biết, nương của nàng ta đã từng sinh con, có thể nhìn ra, nhưng căn bản là nương của nàng ta chưa từng đến nhà lao, phải nói như thế nào chứ?

Bây giờ nàng ta mới phát hiện, tất cả các con đường đều đã bị Diêu Xuân Noãn lấp kín, nàng ta không giải thích được.

Thật khiến cho người ta chán nản mà!

“Mau nói đi!”

Hàn lão phu nhân càng ngày càng gấp gáp, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh xuống.

Ngụy Thu Du há to miệng, hết đường chối cãi.

Nàng ta muốn tìm lý do khác, nhưng mà cho dù nàng ta có vắt óc thì cũng không nghĩ ra được một lý do thích hợp.



Bởi vì sau khi nàng ta đi vào đại lao thì cũng không có khoảng thời gian ở riêng nào, làm gì cũng bị người khác giám sát, căn bản là nàng ta không tìm ra lý do giải thích tại sao mình biết Diêu Xuân Noãn mang thai.

Diêu Xuân Noãn lạnh lùng nhìn Ngụy Thu Du, nàng đương nhiên biết tại sao nàng ta lại biết, nhưng nàng ta có dám nói ra tất cả mọi chuyện ở trong cuốn sách đó không?

Nàng ta dám để lộ ra chuyện mình đến từ thời đại sau này sao?

Có lẽ nàng ta dám, nhưng nàng ta không có cách nào nói ra.

Bởi vì nàng ta đã từng thử, có lẽ là bị trời đất ở đây cản trở, không thể nói những tin tức này ra khỏi miệng.

Cuối cùng Ngụy Thu Du co rúm lại một cái, nói: "Ta làm gì có bản lĩnh tính toán, ta nói lung tung, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi mà thôi.”

Nàng ta dự định chơi xấu đến cùng, dù sao thì cũng không thể phủ nhận nàng ta đang đổ thừa.

Diêu Xuân Noãn khen ngợi lần nữa: "Nói lung tung mà cũng rất chuẩn, thực sự đúng là cái miệng tốt.”

Xong, tại sao cái mũ này càng lúc lại càng chật?

Hàn lão phu nhân nhìn ra Ngụy Thu Du không còn cách nào, mà cũng không biết có nguyên nhân gì mà nàng ta không dám nói thật, ý thức được điểm ấy, gương mặt của bà ta vô cùng chán nản.