Chương 40: Ngụy Thu Du, Ngươi Vẫn Ngu Xuẩn Ác Độc Như Ngày Nào (1)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Lúc này, hai vị đại phu đã đợi ở bên cạnh.

Đại nhân ở phủ nha vừa nói, hai đại phu tiến lên thay phiên bắt mạch cho nàng.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi kết quả, Diêu mẫu còn sốt ruột bất an hơn Diêu Xuân Noãn.

Cuối cùng hai vị đại phu bắt mạch xong thì cho ra kết luận là nàng đã mang thai, chỉ là mới được một khoảng thời gian, mới được hơn một tháng.

Diêu Xuân Noãn đã sớm biết kết quả này, nhưng tất cả đều là diễn kịch, tất nhiên không thể không giả vờ bất ngờ.

Người không thể chấp nhận được là người nhà của nàng, đặc biệt là Diêu mẫu, còn lo nghĩ khổ sở hơn nàng: "Tại sao lại có chứ? Đại phu, chúng ta không cần đứa nhỏ này. Nữ nhi của ta đã hòa ly với Vương gia rồi, chỉ cần không có đứa bé này thì cả hai sẽ không liên quan đúng không, vậy nữ nhi của ta cũng không bị lưu đày cùng bọn họ.”

Lời nói của Diêu mẫu lãnh khốc lại vô tình, nhưng mà đối với Diêu mẫu, một đứa trẻ chưa ra đời không quan trọng bằng con gái của bà.

Dù sao thì bị lưu đày cũng rất khổ, cả đường đi này, nam tử hán còn bị mất một lớp da, cũng có không ít người già trẻ em chết ở trên đường đi, A Noãn nhà bọn họ mang thai bị lưu đày, đây không phải muốn mạng của nàng sao?

Nhớ đến lần trước nàng che mặt đến Hồi Xuân đường nghe đại phu nói, nên Diêu Xuân Noãn không ôm hy vọng gì.

Cuộc sống không dễ, chỉ có thể thở dài, nàng như cảm thấy con đường lưu đày đang vẫy vẫy tay với mình.

Cho nên nàng cảm thấy mình có nên giải quyết phiền phức trước không, không thể khiến cho Diêu gia có tai họa ngầm.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, đại nhân thẩm án cũng tin lời của nàng, trong lòng bọn họ cảm thấy có phải nàng cố ý giấu chuyện mang thai để mọi người bớt lo hay không.

Lúc trước nàng đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với nhà chồng, biểu hiện tham sống sợ chết, chưa chắc không phải cố ý, có thể là vì muốn bảo vệ cốt nhục của Vương gia.



Việc nàng cần phải làm là khiến sự hoài nghi của bọn họ biến mất.

Đại nhân phủ nha cùng Đặng phó thống lĩnh cũng là người của Tam hoàng tử, nếu như nàng không rửa sạch hiềm nghi thì Diêu gia cũng sẽ bị phân đến chỗ Vương gia bên kia vì nàng.

Nàng có một loại dự cảm bất thường, có vẻ như nàng không thể thoát khỏi con đường lưu đày.

Nhưng Diêu gia vẫn còn phải sống dưới sự cai trị của bọn họ, nếu bị bọn họ ghét thì chỉ sợ người đại bá trưởng thôn của cô sẽ gặp khó khăn.

Chỉ thấy Diêu Xuân Noãn nói với Diêu mẫu, mắt lom lom nhìn hai vị đại phu: "Đại phu, có thể phá cái thai này không?”

Diêu Xuân Noãn vừa hỏi thì Vương Lãng ngẩng đầu lên, trong mắt có tia hắc ám, nhưng không phải hắn đã biết từ lâu rồi sao?

Diêu Xuân Noãn nhìn thấy, nhưng nàng không quan tâm đến.

Dáng vẻ Diêu Xuân Noãn không tiếc phá thai cũng muốn cố hết sức phủi sạch quan hệ với bọn họ khiến người của Vương gia cảm thấy rất khó chịu đối với sự lựa chọn của nàng, nhưng lại không có quyền xen vào, dứt khoát quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.

Hai vị đại phu kia lại vọng văn vấn thiết, lắc đầu nói: "Thể chất của ngươi đặc biệt, không thích hợp phá thai.”

“Nếu như ta muốn phá thai thì sao?”

Diêu Xuân Noãn phát huy dáng vẻ tham sống sợ chết của mình vô cùng tinh tế, vừa nói bỏ là có thể bỏ cốt nhục trong bụng.

Mọi người lại chỉ cảm thấy cười chê, đại phu cũng đã nói như vậy, nàng còn khăng khăng muốn nạo thai, tại sao lại nhẫn tâm như thế.

Hai vị đại phu chân thành nghiêm túc thông báo cho nàng: "Nếu như ngươi khăng khăng như thế thì sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, có lẽ sau này sẽ không thể mang thai được nữa, cũng có thể là một xác hai mạng.”