Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Tất cả mọi người sợ ngây người, bọn họ không ngờ tới nàng nói động thủ đã động thủ, cũng không báo trước.
Ngụy Thu Du cũng bị choáng, cho đến khi cảm giác đau đớn truyền tới, nàng mới có phản ứng, cả người hoàn toàn không dám tin: "Ngươi dám đánh ta?”
Diêu Xuân Noãn khẽ hất cằm: "Ta dám, ta không mang thai! Ngươi vu khống ta, ta đánh ngươi hai bạt tai sao nào?”
Sau đó nàng cướp lời của Ngụy Thu Du nói trước, cái miệng nhỏ liên hồi nói: “Ở thôn Kim Ngưu khi nghe tin có người tố cáo ta mang thai, ta rất hoang mang, cũng không biết bản thân mình liệu có mang thai hay không. Nhưng trên đường tới đây, ta đã suy nghĩ rõ ràng, rằng ta không thể nào mang thai, bởi vì từ lúc ta tới kỳ cho đến nay ta và Vương Gia không hề xảy ra quan hệ vợ chồng! Cho nên ngươi nói ta mang thai, chính là vu oan giá họa cho ta.”
Diêu Xuân Noãn đương nhiên biết mình thực sự mang thai, nhưng bây giờ không phải là vẫn chưa chuẩn đoán sao? Nàng chính là tìm ra lý do để xem nàng ta sẽ làm thế nào!
Tất cả mọi người không ngờ nàng nói cả chuyện bí mật khuê phòng ra, cả đám đều sợ ngây người.
Nhưng đối với người đến từ thời đại bùng nổ của tin tức như Diêu Xuân Noãn mà nói, đây chẳng là gì cả.
Biết được nữ nhi sau khi xuất giá phải sống cô đơn hiu quạnh, Diêu mẫu cảm thấy đau lòng, căm hận nhìn Vương Lãng.
Lúc này nội tâm của đám người đều như một vở kịch lớn, nhìn dáng vẻ của Diêu Xuân Noãn hùng hồn thẳng thắn, những lời nói vừa rồi cũng không sai. Nói như vậy, nàng nói mình không có khả năng mang thai, là sự thật? Hai cái tát vừa rồi dành cho Ngụy Thu Du cũng không oan. Đồng thời bọn họ nhìn về phía Vương Lãng bằng ánh mắt lạ lùng. Cả tháng không cùng thê tử xảy ra phát sinh quan hệ, lại thêm việc hắn không có thϊếp thất, nói như vậy, chẳng lẽ thân thể hắn có vấn đề gì?
Vương Lãng tối sầm mặt, thậm chí âm thầm nghiến răng, nữ nhân này!
Nàng nhìn thấy Vương Lãng tối sầm mặt, nhưng Diêu Xuân Noãn không quan tâm, nguyên chủ và Vương Lãng không thường qua lại là sự thật, vả lại nàng cũng không sợ bị Vương Lãng lật tẩy. Không lật tẩy thì càng tốt, nếu lát nữa khám ra là có mang thai, điều đó sẽ chứng minh đây không phải con cháu Vương gia, vậy nàng sẽ không cần lưu đày cùng bọn họ.
Đương nhiên nàng cũng biết nàng ở đó mà nằm mơ. Chuyện không có đơn giản như vậy, không phải nàng nói rằng đứa con không phải là cốt nhục của Vương gia thì nó sẽ không phải, nhưng nàng tuyệt đối không sợ.
Vương Lãng cắn răng nói: "Ngươi quên, lần trước ngươi say rượu đi vào thư phòng của ta đêm đó sao?”
Đám người: Ô hô, vậy là Vương Lãng cũng đã thừa nhận, đúng thật có chuyện như thế, nói cách khác chuyện cắm sừng hắn đã thất bại?
Nghe vậy, Ngụy Thu Du đã biết Diêu Xuân Noãn - nữ nhân này cố ý tìm cơ hội để đánh nàng? Nàng điên lên rồi, chỉ thấy nàng ta lao về phía Diêu Xuân Noãn hét lớn: "Ngươi nói ngươi không có mang thai, ngươi có dám để đại phu bắt mạch cho ngươi không?”
“Ta dám!” Nàng đương nhiên dám, có cái gì không dám? Cho dù khám ra nàng mang thai thì sao, dù sao nàng cũng đã đánh cho ả hai bạt tai, nàng thấy như vậy là thỏa mãn rồi.