Chương 33: Hàn Gia Các Người Thực Sự Đã Rước Được Một Tức Nhi Tốt! Hôm Nay Đủ Loại, Vương Gia Ta Nhớ Kỹ (1)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Diêu mẫu nói xong, ghét bỏ nhìn nàng một cái, rồi phất phất tay đuổi nàng đi.

Sau ngày đó, Diêu Hạnh an phận hơn rất nhiều, cũng trầm mặc hơn.

Nàng từ phòng Diêu mẫu đi ra thì nhìn thấy tiểu cô cùng Đường bá đang đứng dưới mái hiên nói chuyện. Bước chân nàng dừng lại một chút, không đi qua đó, mà xoay người trở về phòng.

Diêu Xuân Noãn và Đại Đường ca Diêu Khánh Phong cũng nhìn thấy nàng, hai người lại không quá để ý.

Mưa mùa hè luôn đến gấp và nhanh. Đại Đường ca tới đưa tin tức cho nàng, vừa hay bị trận mưa lớn này làm cho mắc kẹt lại.

"Ngày mai bắt đầu thẩm vấn hai nhà Vương Hàn, đi xem một chút không?"

Diêu Xuân Noãn đưa tay đỡ lấy nước mưa rơi xuống trước mái hiên: "Không đi.”

Tâm tình của nàng cũng theo ngày mưa này, rầu rĩ, không chịu nổi. Cho nên nghe thấy lời của hắn, không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, cũng không phải là vụ án gột sạch nỗi oan, chân lý được sáng tỏ, đi cũng chỉ là tự chuốc thêm phiền phức cho mình. Tuy rằng nàng không phải là người tốt từ đầu đến cuối, nhưng vẫn hy vọng thế giới này có nhiều người tốt hơn một chút.

Đáng tiếc, thế giới này chính là thích biến người tốt thành người xấu, điểm nổi bật của buổi này là làm mờ đi tên tuổi của Vương Lang, khiến cho một tiểu tử đẹp trai phóng khoáng sáng sủa biến thành một kẻ âm mưu thủ đoạn tàn ác.

Nàng thở dài, người tốt lại thiếu đi một người, xã hội này lại khó lăn lộn hơn rồi.

Diêu Xuân Noãn không đi xem, là bởi vì sớm đã biết kết quả, nhưng người Diêu gia không biết, tất nhiên là quan tâm.

Vụ án liên quan đến hai nhà Vương Hàn, phủ Y trước sau thẩm vấn một tuần.

Đầu tiên tâm tình người Diêu gia là nặng nề, phía sau giống như là tiếp nhận kết quả tồi tệ nhất, dần dần đều bình tĩnh lại.



Trong đại lao, theo tiến triển của vụ án, tâm tình hai thành viên liên quan đến vụ án cũng lên lên xuống xuống.

Sắp tới cuộc thẩm phán cuối cùng, tình hình không lạc quan, vụ án rất bất lợi cho họ.

Nam nhân bên kia còn tốt, có khả năng chống áp lực tương đối cao, chỉ là tâm tình nặng nề. Nữ quyến bên này thì không được, tất cả mọi người ngơ ngác ngồi trong lao, bầu không khí tràn ngập sự tuyệt vọng.

Hai tay Ngụy Thu Du ôm đầu gối, vùi mặt vào trong đó, khàn giọng nói: "Cũng không biết ngày mai kết quả phán xét sẽ như thế nào.”

Không ai để ý tới nàng, không ai bằng lòng mở miệng, mỗi người ngay cả du͙© vọиɠ nói chuyện cũng không có.

"Chúng ta liệu có bị chém đầu hay không?!" Ngụy Thu Du chần chừ nói ra một câu như vậy.

Một câu nói của nàng ta khiến cho hai nữ quyến trong nhà lao xôn xao.

"Chém đầu? Không phải chứ?”

"Mẫu thân, con sợ..."

"Không, ta không muốn bị chém đầu!"

Hai nữ quyến trong nhà lao đều náo động, có người bắt đầu khóc nức nở.

Vương phu nhân khẽ quát: "Đều nín hết đi, tội của chúng ta không đến mức phải chết. Nàng không hiểu các ngươi cũng không hiểu sao?” Nói xong Vương phu nhân còn thản nhiên nhìn lướt qua Ngụy Thu Du.

Ngụy Thu Du ngượng ngùng: "Không cần chém đầu là tốt rồi, giữ lại thanh sơn không sợ không có củi đốt, sống sót, mới có ngày gột sạch nỗi oan.”