Chương 28: Đứa Trẻ Hạnh Tử Này, Thay Vì Để Ở Nhà Chọc Giận Người Trong Nhà, Chi Bằng Cho Ra Ngoài Chọc Giận Người Khác (1)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Bên này, sau khi Diêu mẫu bảo Diêu đại tẩu ra ngoài tìm người, vẫn tức giận không chịu nổi, Diêu Xuân Noãn đang muốn trấn an bà vài câu, tránh tức giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, người cũng bốn mươi năm mươi rồi.

Diêu nhị ca Diêu nhị tẩu trở về đúng lúc này, mang theo hai đứa trẻ, ngoài ra còn có túi lớn túi nhỏ.

Diêu nhị tẩu là người có cái nhìn tinh tế, sâu sắc, vừa nhìn sắc mặt mẫu thân của phu quân đã biết bên trong có chuyện, đang định tìm cơ hội lặng lẽ hỏi thăm tiểu cô của nàng ấy xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy phu quân của nàng ấy há miệng ra hỏi rồi.

"Mẫu thân, sắc mặt của người kém quá, người bị sao thế?"

Diêu nhị tẩu vuốt trán, đồ ngốc này, không thấy mẫu thân đại nhân của hắn ta đang rất tức giận hay sao? Tức giận đến nỗi tóc sắp dựng đứng lên rồi. Hắn ta vẫn còn đi thêm dầu vào lửa? Không sợ dẫn lửa thiêu thân à?

Miệng phun lửa của Diêu mẫu vẫn đang nhằm vào người khác, Diêu nhị ca hỏi như vậy, tương đương với việc cho bà một cái cớ để trút giận. Diêu mẫu trong nháy mắt trút hết cơn như đổ đậu, tức giận bất mãn mắng Dư Thị cho Diêu nhị ca nghe.

Diêu đại tẩu tìm được Diêu Hạnh ở vùng đất hoang góc thôn Tây Bắc, từ xa nàng đã nhìn thấy Hạnh Tử đứng cùng một chỗ nói chuyện với đại cô của nàng ấy, nàng ấy lập tức bước nhanh lên phía trước.

Đợi đến khi chạy đến trước mặt Diêu Hạnh, Dư đại cô đã rời đi. Trong lúc nhất thời, trái tim Diêu đại tẩu nặng trịch.

"Quay về đi." Diêu đại tẩu chủ động cõng giỏ cỏ heo: "Đại cô bà của con nói với con cái gì thế?”

Tâm trạng Diêu Hạnh không tốt, căn bản không muốn để ý mẫu thân nàng: "Không có gì.”

"Hạnh Tử, con thành thật nói đi, đại cô bà của con lần này tới nhà chúng ta, có liên quan gì đến con hay không?"

Diêu Hạnh mím môi: "Không liên quan. ”

"Thật không?"

Diêu Hạnh nổi giận: "Nếu mẫu thân đã không tin con, sao còn hỏi con làm gì?”



"Đại cô bà của con lần này đã làm cho tổ mẫu con tức giận không ít, nếu như trong chuyện này con có nhúng tay chân vào, thì khi con trở về hãy nhận lỗi với tổ mẫu con cho đàng hoàng." Diêu đại tẩu thở dài, nàng ấy không rõ vì sao nữ nhi lại muốn làm như vậy, không thể bao dung tiểu cô của nàng sao? Nhưng Diêu gia cũng là nhà của tiểu cô mà.

Viện nhà Diêu gia, chờ cảm xúc phẫn nộ của Diêu mẫu xả hết ra.

Nghe xong, Diêu nhị ca cũng không còn lời gì: "Mẫu thân, người đừng tức giận nữa, người cứ coi như sau khi nàng uống rượu say nói linh tinh." Khi đã uống rượu đến nhà hắn ta, sợ là không biết mình mấy cân mấy lượng.

Diêu Xuân Noãn gật đầu, đúng thật, nhưng trước khi uống đều ăn nhiều đậu phộng chút nên cũng không đến mức say thành như vậy.

Đúng lúc này, Diêu đại tẩu cùng Diêu Hạnh trở về.

Nhìn thấy Diêu Hạnh, ánh mắt Diêu mẫu nghiêm khắc, quát: "Quỳ xuống!”

Diêu Hạnh co rúm lại, lấp về phía sau lưng của Diêu đại tẩu.

"Ta bảo ngươi quỳ xuống, có nghe thấy không?"

Diêu nhị tẩu bị hoảng sợ, quả thật, tính tình mẫu thân phu quân của nàng ấy nóng nảy, nhưng từ trước cho tới nay đều không giày vò cháu gái.

Diêu đại tẩu kéo người ra, ý bảo nàng quỳ xuống.

"Dư đại cô bà là ngươi gọi tới phải không?"

"Cháu không có."

Diêu mẫu hừ lạnh: "Còn không thừa nhận? Làm thì đã làm rồi, ngươi tốt nhất thành thật thừa nhận, ngươi ở thôn Kim Ngưu, chỉ có thể là truyền lời để cho Dư đại cô bà tới đây. Ta bảo đại bá ngươi điều tra ở hai thôn, không sợ không tra ra được.”

Diêu Hạnh căng thẳng, không lên tiếng.