Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Chạy Nạn Làm Giàu] Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản

Chương 26: Có Người Tưởng Nhặt Của Hời (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Dư thị bất đắc dĩ nhìn nàng đi xa.

Diêu Xuân Noãn vừa đi, Diêu mẫu hỏi: “Nhà trai là thế nào?”

Nghe vậy, Dư thị vội vàng lấy lại tinh thần: “Nhà trai à, thật ra là cháu trai bên nhà chồng của ta. Hơn nữa hai nhà chúng ta cũng coi như hiểu tận gốc rễ của nhau rồi. Ta đâu thể giới thiệu người nào kém cho các ngươi, có phải không? Cháu trai kia của ta là một hài tử tốt, cơ thể cường tráng, vẻ ngoài đoan chính. Tính tình thì ấy, trung thực này, quan trọng nhất là rất hiếu thuận.”

Tính tình này Diêu mẫu không thích lắm, trung thực cũng có nghĩa là không linh hoạt, không biết cách thích ứng.

Vừa rồi bà ta nói nữ nhi bà mệnh không tốt, Diêu mẫu đã không tin nhà trai bà ta giới thiệu rồi. Có câu nói rằng, ngươi ở trong mắt bà mối là người như thế nào, bà mối sẽ giới thiệu người như thế ấy cho ngươi. Cho nên mấy câu hỏi tiếp theo bà hỏi rất cẩn thận.

“Bao nhiêu tuổi?”

“24, vẫn chưa đến 25.”

“Hôn đầu tiên?”

“Đúng vậy.”



Hỏi đến đây, Diêu mẫu nhẹ mắt lại: “Đến tuổi này rồi mà vẫn chưa cưới vợ, không phải là có tật xấu gì chứ?”

“Yên tâm đi, hài tử không có tật xấu gì, chỉ là trong nhà hơi nghèo. Vốn dĩ trước kia khá giàu, mà mấy năm trước, tổ phụ, phụ mẫu liên tục bị bệnh, đứa nhỏ này lại hiếu thuận, đập nồi bán sắt cũng muốn chữa khỏi. Các ngươi cũng biết mà, trong nhà có người bị bệnh thì rất tốn tiền. Vậy đó, chỉ mấy năm sau, sau khi tiễn ba vị trưởng bối trong nhà đi, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, hắn cũng chỉ có thể chậm trễ hôn sự.”

Diêu Xuân Noãn dựa vào cửa phòng của phụ mẫu nàng, nghe rõ ràng đoạn giới thiệu của bà ta, trong lòng âm thầm lắc đầu. Xin lỗi, nàng không có ý định giúp đỡ người nghèo.

Sắc mặt của Diêu mẫu cũng rất khó coi, sao Dư thị dám giới thiệu một nam nhân như vậy chứ? Hoàn toàn không xứng với A Noãn của bà!

Diêu đại tẩu ở bên cạnh đứng ngồi không yên, trong lòng hơi bồn chồn. Nàng ấy đã từng gặp chất nhi mà đại cô nàng ấy nhắc đến, có một điểm đại cô nàng ấy nói đúng là làm người quả thực rất thành thật và có trách nhiệm, nhưng cũng rất bình thường. Tại làng trên xóm dưới này, nàng ấy có thể tìm ra không dưới mười người như thế! Người như vậy, đến nàng ấy còn chướng mắt chứ huống chi là bà bà của nàng ấy? Tiểu cô này của nàng ấy đúng là rất xuất sắc, hai người họ không hề xứng đôi chút nào!

“Trước khi tới ta đã từng hỏi chất nhi của ta rồi, hắn cũng không bận tâm quá khứ của A Noãn. Hai bên nhân nhượng nhau một chút, phu thê hai người có thể sống hòa thuận với nhau. Lão tỷ tỷ, ngươi tin ta một lần đi. Chất nhi kia của ta là người tốt, không cá cược, không phạm pháp, là đứa hiếu thuận, A Noãn bỏ lỡ hắn thì thật sự có chút đáng tiếc.”

Sau tưởng cửa, Diêu Xuân Noãn thấy hơi buồn cười. Dư gia đây là muốn nhặt của hời hả? Không chê ư? Bọn họ có tư cách gì nói hai chữ ghét bỏ?

Một câu không chê, hai câu không ngại, ẩn ý còn không phải là ‘mặc dù ngươi có vấn đề nhưng chúng ta không thèm để ý’ à, hoàn toàn đã đặt bản thân lên ngang hàng với Diêu gia bọn họ, thậm chí còn có địa vị cao hơn, có ý hạ thấp thân phận đây mà.

Với lại, không vi phạm pháp lệnh thì chính là nam nhân tốt? Thật nực cười, đây không phải điều cơ bản nhất của con người à? Tiêu chuẩn về nam nhân tốt của bà ta thấp như thế? Nàng như vậy đã là kém hơn một bậc hả? Có thể nhìn ra được, Dư thị là nữ nhân cũng đi khinh thường nữ nhân.
« Chương TrướcChương Tiếp »