Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Khi Ngụy bà tử tới, chỗ bến nhỏ đều đã có người, không chen vào được. Bà ta chỉ có thể đợi đến khi có người giặt xong quần áo rồi rời đi mới có chỗ. Nhưng điều này vẫn không thể ngăn được bà ta buôn chuyện, chỉ thấy bà ta đặt mông ngồi xuống bồn gỗ, lớn tiếng hét lên: “Mọi người biết không, hôm qua Trần gia ở thôn kế bên cãi nhau to lắm đấy.”
Bà ta vừa hét lên thì đã có người tiếp lời ngay: “Bọn họ lại ầm ĩ cái gì vậy?”
“Còn không phải vì việc hôn nhân giữa lão nhị Trần gia và Diêu gia à, bà tử Trần gia muốn từ nhưng nam nhân nhà đó không chịu.”
“Vậy bản thân Trần lão nhị thì sao, có muốn từ hôn không?”
Ngụy bà tử đâu biết bản thân Trần lão nhị có muốn từ hôn hay không, chỉ mơ hồ nói: “Chắc là muốn từ hôn rồi, nếu không phụ tử Trần gia mà liên thủ với nhau thì bà tử Trần gia còn sống làm cái gì nữa.”
Ngụy bà tử đổi giọng rồi nói thêm: “Để ta nói này, Diêu Xuân Noãn cũng tạo nghiệt mà, phủi sạch quan hệ với người Vương gia ở đại lao, trở về nhà mẹ đã lại hủy hoại việc hôn nhân của chất nữ. Không chỉ có như thế, ta nghe nói gần đây bà mai nghe thấy là nhà gái của thôn Kim Ngưu chúng ta thì đều rút lui một cách có trật tự. Con bé đó đúng là bãi cứt chuột mà, một cục nho nhỏ đã phá hoại bầu không khí của thôn Kim Ngưu chúng ta!”
Lời nói của bà ta khiến mấy bà nương không tiếp xúc với bà ta nói lại.
“Ngụy bà tử, ngươi đừng có đổ lỗi cho A Noãn nhà người ta! Hơn nữa nhà các ngươi mới chuyện đến được bao lâu chứ, chắc còn chưa được 20 năm, thôn Kim Ngưu này đã trở thành của các ngươi rồi hả?”
“Không được 20 năm đâu, chỉ tầm mười năm là cùng.”
“Dựa theo cách tính của ngươi, vậy thêm mười năm nữa là 20 năm, thế chẳng phải trấn Thanh Hà này của chúng ta đều thành của Ngụy gia các ngươi rồi?”
“Ngụy bà tử ngươi không thể đại diện cho thôn Kim Ngưu được, cho nên ít dùng tên của thôn Kim Ngưu để gây sự đi!”
Ngụy bà tử tức giận nói: “Đi đi đi, ta nói với các ngươi, Diêu gia nhất định sẽ xui xẻo. Hàn gia và Vương gia là ai chứ, là công hầu đó, đúng, chính là vậy! Lần này gặp chút khó khăn, nhưng kết quả chắc chắn không sao cả, các ngươi cứ chờ coi đi!”
Có thô phụ biết lịch trình hôm nay của Diêu Xuân Noãn: “Ngụy bà tử, ngươi đừng có hắt nước bẩn vào A Noãn người ta. Hôm nay A Noãn đặc biệt mang một giỏ bánh mè đến thăm lao. Còn Ngụy gia các ngươi thì sao? Ngoài miệng thì nói rất đường hoàng, nhưng hình như chưa từng đến đó một lần phải không? Các ngươi cũng thật thương nữ nhi, tốt xấu gì cũng phải tới thăm một lần chứ.”
Ngụy bà tử vỗ đùi: “Xem ta vừa nói cái gì kìa, ta nói Hàn gia và Vương gia sẽ không sao cho nên Diêu A Noãn mới muốn đến thăm tù để lấy lòng đây mà. Nhưng hiện giờ mới nhớ tới việc đến đại lao thăm người ta hả? Muộn rồi, Vương gia chắc chắn sẽ không cần đâu. A Du nhà chúng ta thì khác, con bé không rời không bỏ, cùng nhà trượng phu đồng cam cộng khổ, ít ngày nữa Hàn gia được rửa tội và khôi phục vinh quang, chắc chắn sẽ khăng khăng một mực với A Du.”
Người vừa nói chuyện bĩu môi, Ngụy bà tử này trước giờ chỉ chọn nghe điều mình muốn nghe, mấy câu sau trực tiếp chọn bỏ qua.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có ích lợi gì? Chỉ là thêm một người vào ngồi vào lao, còn không bằng A Noãn ở bên ngoài đấy, tốt xấu gì cũng có thể ăn được lương khô sạch sẽ!” Đại lao như thế nào thì bọn họ chưa từng tiến vào, dù vậy cũng đã từng được nghe qua. Ngay cả đám bình dân bọn họ đều không muốn ăn cơm trong lao thì sao những quý nhân đó có thể nuốt trôi được?
Lúc này, Diêu Hạnh mang theo hai thùng gỗ quần áo tới đây. Tình cờ là chỉ còn lại một chỗ trống đối diện Ngụy bà tử.