Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Nàng nói những lời này, không có chú ý tới Vương Lãng cũng đang nhìn nàng với ánh mắt đầy suy tư.
“Được rồi, thời gian của ta không có nhiều. Đồ ăn các ngươi hãy nhận lấy, đoán chừng đây cũng là lần cuối cùng. Theo ta được biết, nha môn ít ngày nữa sẽ thẩm vấn các ngươi, ngày sau muốn đưa tới cũng không có cơ hội. Nếu như không muốn ăn, các ngươi mang tới đút chuột ăn đi! Còn lại, ta chút nữa đưa đến nữ lao bên kia.”
Nghe vậy, trong lòng Vương Lãng hơi rung động, nàng để lộ tin tức này, còn có câu nói tiếp tục sống mới có ngàn vạn khả năng phía trước, lẽ nào là nàng cố ý sao? Nữ nhân này còn có lương tâm?
Diêu Xuân Noãn không nói gì thêm nữa, xách theo nửa rổ bánh hạt vừng rời đi.
Khoé miệng Vương Lãng khẽ động, ánh mắt sâu thẳm, nói tiếng cảm ơn với nàng: “Đa tạ.”
Hắn trở về quá muộn màng, tỉnh lại cả nhà đã bị vào đại lao, không kịp làm bất cứ chuẩn bị gì. Trong lao ăn uống, nam nhân bọn họ nuốt còn không trôi, đoán chừng nữ quyến bên kia có lẽ sẽ còn thảm hại hơn.
Chỉ là kế hoạch cần có chút thay đổi, ánh mắt của hắn vô tình quét qua eo của nàng một chút.
Diêu Xuân Noãn đi xa, nghe thấy riếng cảm ơn của hắn, lạnh lùng vẫy tay, nhưng trong lòng cũng có chút dao động.
Diêu Xuân Noãn sau khi đi, Vương Triều chần chờ nói: “Nhị ca, ngươi có cảm thấy nàng ta giống như biến thành một người khác?”
Nàng gả vào Vương Gia nửa năm qua, khi đối diện với người của Vương gia, nói năng nhỏ nhẹ, đều khiến người ta cảm thấy nàng rụt rè, thiếu tự tin. Cũng không mặc áo cổ kép màu hồng cánh sen, váy áo màu xanh đậm, giày vải thêu hoa, ăn mặc như một cô gái thôn quê, cả cái eo thẳng tắp, lẽ thẳng hùng hồn, nói chuyện cùng hắn cũng không chút khách khí giống như hiện tại.
“Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của nàng.” Ở kiếp trước, nhà nàng tuyên bố cùng hắn cắt đứt quan hệ tránh cảnh ngục tù ở chỗ này, hắn không tiếp tục gặp nàng, dù cho sau này hắn giành lại quyền lực hắn hận nàng vì ham vinh hoa phú quý mà xuống tay với đứa con của hắn, nàng vì vậy mà cầu xin hắn, hắn cũng không quan tâm.
Lúc này, Diêu Xuân Noãn đến thăm bọn hắn, nói thật hắn rất bất ngờ, điều này ở kiếp trước chưa từng xảy ra.
Vương Lãng lấy cái bánh xé một miếng ném vào một góc, không bao lâu thì nghe được tiếng chít chít. Sau nửa canh giờ chẳng xảy ra chuyện gì cả, hắn mới đưa bánh cho phụ thân và huynh đệ.
Diêu Xuân Noãn rất nhanh đã đến nữ lao bên này.
Nàng vừa rồi vì lấy lòng Vương Lãng, trước mặt nam nhân Vương gia diễn một màn kịch. Bây giờ đối mặt với sự đề phòng và nghi ngờ của nữ nhân Vương gia, nàng có thể đơn giản và thô lỗ hơn nhiều.
Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của nàng: “Làm sao, sợ ta hạ độc à? Ta không có nhàm chán như vậy. Nếu như các ngươi thực sự lo lắng, có thể cho chuột nhỏ ăn một ít, để biết ta có làm gì hay không.” Bánh và nước gừng đã được đưa đến, thích ăn thì ăn, không ăn thì dẹp đi.
Nữ quyến Vương gia hai mặt nhìn nhau, lời này rất có đạo lý, liệu có nên thử một chút hay không?
Diêu Xuân Noãn nói xong cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp nhìn về phía nhà lao bên cạnh. Chỉ có thể nói không phải oan gia không gặp gỡ, thật vừa đúng lúc, bên cạnh phòng giam của nữ nhân nhà Vương gia chính là người của Hàn gia, cũng chính là gia đình chồng của Ngụy Thu Du.
Diêu Xuân Noãn đến, làm cho Ngụy Thu Du vô cùng bất ngờ, trong sách kia cũng đã có nói, đối mặt với kiếp nạn lưu đày của Vương Gia, Diêu Xuân Noãn thế mà một đi không trở lại. Mà còn cái thái độ hùng hồn và kiêu căng này quá giống với kẻ thù của nàng.