Chương 16: Lang Quân Cũ Anh Tuấn Nhưng Nàng Không Thể Nào Nhai Lại Cỏ, Nàng Thề Đấy! (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Diêu Xuân Noãn hỏi lại: "Cười các người thì ta có chỗ tốt gì? Ngươi cho rằng đại lao này người nào cũng có thể tùy tiện đến sao? Không cần bỏ bạc đó à?”

Vương Triều nghẹn họng.

Vương Lãng nhíu mày: "Cuối cùng thì tại sao ngươi lại đến đây?”

“Tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã từng là phu thê, lần này tới chủ yếu là đưa cho các ngươi chút đồ ăn.” Nói xong Diêu Xuân Noãn ngồi xổm người xuống, lấy mảnh vải ở dưới đáy rổ ra trải trên mặt đất, sau đó lại lấy từng cái bánh hạt vừng ra đặt trên vải vóc.

Mùi hương bánh vừng tản ra, Vương Triều cảm thấy bụng đói kêu vang. Đồ ăn trong lao không khác gì đồ ăn cho heo, còn chẳng bằng đồ ăn cho hạ nhân! Những ngày này, hắn ta rất ít khi ăn uống, sắp gầy đi mấy cân rồi.

Vương Triều cảnh giác nói: "Ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?”

“Ta sẽ chứ.” Nàng chính là tiên nữ tốt bụng lại xinh đẹp!

Vương Triều nghi ngờ không tin.

“Ngươi cầm đồ về đi.” Vương Lãng thản nhiên nói.

Vương triều gật đầu: "Đúng đó, chúng ta không ăn đồ bố thí!”

“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Không ăn đồ bố thí?” Diêu Xuân Noãn yên lặng nhìn Vương Lãng, hắn có thể sống đến cuối cùng, lật ngược tình thế, lẽ nào trong lòng không có dự liệu gì sao? Kẻ thù của bọn họ còn biết thả nhỏ bắt lớn, hắn lại dự định trả thù tất cả những người đã quay lưng với Vương gia hắn sao? Hay đó chỉ là sự ngây thơ và kiêu ngạo đáng chết.

“Hận ta vứt bỏ các người mà đi?”

Vương Triều nhếch miệng, là người một nhà, nàng ta tham sống sợ chết, bỏ chồng bỏ con, lẽ nào bọn hắn không được tức giận không được căm hận sao?



Nhìn vẻ mặt của hắn, Diêu Xuân Noãn thầm lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, suy nghĩ thật là đơn thuần. Đến lúc này rồi, vẫn còn canh cánh trong lòng những chuyện nhỏ nhặt này.

Vương Lãng không nói gì, nét mặt không thay đổi, nàng khó có thể đoán ra rằng hắn đang suy tính gì.

Nhưng không sao cả, màn đối thoại giữa nàng và Vương Triều cũng như vậy.

Đi đường dài khá mệt, Diêu Xuân Noãn tựa lưng vào tường lười biếng nói: “Các người cũng không cần oán hận ta đến thế, như thể ta đã lợi dụng Vương gia vậy.”

“Phải biết lúc trước, ta chính là ân cứu mạn Nhị gia ngươi, Vương gia muốn báo đáp, Diêu gia yêu cầu hắn cưới ta, không tính quá phận chứ? Mặc dù, hai ta thân phận không ngang nhau, hắn là con cháu thế gia, nhưng nếu như không có ta cứu hắn, có lẽ giờ này hắn đã không còn nữa rồi. Chẳng lẽ mạng của Nhị gia ngươi không bằng vị trí thê tử của đích tử Vương gia sao?” Từ trước tới nay ta chưa từng cam tâm tình nguyện chấp nhận hôn ước này, đến việc rước người vào phủ, Vương gia ngươi cũng kéo dài đến gần một năm trời.

Người của Vương gia trầm mặc, đây cũng là lý do chính mà họ đồng ý nhượng bộ lúc đầu.

“Theo ý của ngươi, ta là hạng người gì?” Diêu Xuân Noãn hỏi.

Vương Triều không hiểu tại sao nàng ta lại hỏi như vậy, nhưng không ảnh hưởng tới việc hắn khinh bỉ nàng, ngươi là hạng người gì, chính ngươi không biết sao?

Trước sự khinh bỉ của hắn, Diêu Xuân Noãn tiếp tục,"Theo ý của ngươi, ta là con người ham hư vinh, khao khát vinh hoa phú quý, đúng không?”

“Chẳng lẽ ngươi không phải hạng người như vậy sao?” Vương Triều không nhịn được nói.

“Ta chính là như vậy, ta không nói là không phải.” Diêu Xuân Noãn dứt khoát thừa nhận.

Vương Triều sợ ngây người, không thể tin được nữ nhân này có thể nói bản thân mình như vậy! Chẳng lẽ nàng bỏ mặc bọn hắn mà đi nên đã tự dằn vặt bản thân?

Vương Lãng hơi nhíu lông mày, không rõ nữ nhân này đang suy nghĩ gì!

Diêu Xuân Noãn tiếp tục nói: “Ta gả đến Vương gia cũng đã nửa năm, thứ nhất, Nhị ca ngươi đối với ta cũng không có bao nhiêu tình cảm. Thứ hai, ta cũng không có con. Bây giờ Vương gia giống như một đầm lầy, ta muốn tìm đường thoát thân, cắt đứt quan hệ với Vương gia, có lẽ hơi bất nhân bất nghĩa một chút, nhưng cũng là lẽ thường tình đúng không?”