Từ Nguyệt thầm nói xong đời trong lòng, một chọi mười, hai quyền khó địch bốn tay, vội vàng vỗ vỗ Từ Đại Lang: “Ca ca, chạy mau!!”
Từ Đại Lang cũng biết mình mang theo Từ Nguyệt, không thể hiện được, xoay người bỏ chạy.
Độc Long la lớn: “Gϊếŧ tiểu tử này trước!”
Một đám người nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy Từ Đại Lang bỏ chạy, còn tưởng rằng hắn ta sợ phe mình có nhiều người, chút kiêng dè cuối cùng còn sót lại trong lòng cũng biến mất, hô hào điên cuồng đuổi theo.
Nhìn thấy Từ Đại Lang chạy về phía hồ nước bên kia, cũng không hoang mang chút nào, trong lòng nghĩ đúng lúc tiêu diệt hết những nữ nhân, hài tử kia.
Lại không nghĩ rằng, mũi tên trong tay Vương Thị đã nhắm trúng bọn hắn!
“Vù” một mũi tên, phóng về phía Độc Long, hắn ta kinh hãi, vội vàng người đằng trước lại ngăn ở trước người, còn mình tránh về phía bên trái.
Lại không nghĩ rằng, Vương Thị đã sớm đoán được hành động của hắn ta, mũi tên kia, bay qua đầu người hắn ta kéo tới, bắn xuyên tai trái của hắn ta!
“A – !”
Độc Long đau đớn kêu thành tiếng, bịt lỗ tai ngã xuống đất, dưới sự bao trùm của cái chết, lộn nhào trốn ra sau một cây đại thụ.
Hai vợ chồng Vương Thị và Từ Đại dẫn theo bọn người Vương Đại Hữu lao tới, người đông thế mạnh, đám người Độc Long nhìn thấy, vốn đang hùng hổ muốn giành lấy hồ nước, lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Độc Long lại có vài tên đồng bọn trung thành, dù mạo hiểm bị Vương Thị bắn gϊếŧ cũng phải kéo Độc Long về.
Từ Đại giơ liềm trong tay lên muốn đuổi theo gϊếŧ Độc Long, sát ý hung hãn kia khiến cho đám người Độc Long chạy nhanh hơn!
“Từ Đại! đừng đuổi theo, quay về hết!” Vương Thị quát.
Từ Đại khó hiểu nhìn về phía Vương Thị, nhưng mà trong giây phút do dự này, đám người Độc Long kia đã hoảng hốt chạy bừa nhảy xuống một vách đá.
Nếu như Từ Đại biết nói bậy, thì chắc chắn bây giờ đã chửi tiên sư cha mày đầy miệng!
Cực kỳ buồn bực, nhưng lại không dám chọc giận Vương Thị, chỉ có thể quơ liềm, giận dữ chém sạch sẽ nhánh cây xung quanh.
Bọn người Vương Đại Hữu thì lại không tức giận như vậy, bọn hắn đuổi theo động vất đến tận trưa, vẫn chưa ăn thứ gì, mệt muốn xỉu.
Nếu thật sự đuổi theo, bọn người Độc Long bị ép đến bước đường cùng chó cùng rứt giậu, ai thua ai thắng cũng khó mà nói.
Từ Nguyệt nhìn thấy mẫu thân, lập tức kích động gọi: “Nương.”
Vương Thị khoát tay ra hiệu cho bọn người Vương Đại Hải chuyển con mồi về đất trống trước, bước nhanh đến chỗ hai huynh muội, sau lưng còn có Từ Nhị Nương lo lắng đi theo.
“Không sao chứ?” Hai người đứng ở trước mặt huynh muội, quan tâm hỏi.
Từ Nguyệt lắc đầu, cô bé không sao, chỉ là bị nhánh cây rạch mấy cái.
Ngược lại tình trạng của Từ Đại Lang ca ca lại không ổn lắm, cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng của hắn ta.
Có thể là bị dọa sợ vì cô bé đột nhiên bị bắt đi, cũng có thể là vì gϊếŧ người, khơi dậy bản tính khát máu trong cơ thể hắn ta, đang vô cùng dằn vặt.
Từ Nguyệt ôm cổ ca ca, không ngừng an ủi hắn ta không sao không sao, cũng cho hắn ta ăn nửa củ khoai sọ còn thừa của mình.
Từ Đại Lang một tay ôm cô bé, một tay gặm khoai sọ, thần kinh căng thẳng lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Vương Thị cũng nhận ra tình trạng của Từ Đại Lang không tốt, không dám kí©h thí©ɧ hắn ta, để Từ Đại dẫn ba huynh muội đi về trước, nàng vẫn còn muốn ở lại xem xét tình hình một chút.
Từ Đại hừ một tiếng, dẫn theo ba người huynh muội rời đi trước.