Chương 44: Túi Nước Da 2

Ánh sáng không quá sáng, giống như một đám đom đóm ẩn hiện trong tay anh.

Ngay sau đó, cô bé bỗng nhiên ngừng niệm thần chú, ngón tay bắt đầu lật qua lật lại, thuần thục lại rất nhanh, một Lục Mang Tinh Trận màu xanh nhạt nhanh chóng hình thành trên túi nước da.

Ngón tay lại vẽ một cái, Lục Mang Tinh kia hóa thành một luồng ánh sáng và hòa vào túi nước.

Ánh sáng nhạt lóe lên, tất cả mọi thứ lại trở lại bình thường.

Nhưng Từ Nguyệt biết, cái Túi nước da kia thoạt nhìn cũ nát nhưng nhất định đã có chút thay đổi.

Từ Nhị Nương không thể chờ đợi lâu hơn, lập tức ngồi xổm bên ao và rót đầy túi nước.

Tiếng bọt nước “ọc ọc” vang lên, nước chảy như bị hút vào một cái thùng cực lớn, “ào ào” chảy vào trong túi.

Lúc trước Từ Nguyệt rót đầy túi mất mười mấy giây đồng hồ, nhưng bây giờ đã được nửa phút, hình như nước còn chưa đầy.

“Là trận pháp không gian sao?” Từ Nguyệt hoảng sợ nói.

Từ Nhị Nương lắc đầu: “Không phải, là thuật cô đọng, tỷ đột nhiên nhớ đến.”

Trận pháp không gian cao cấp như vậy, cô bé còn chưa có cơ hội tập luyện.

Từ Nguyệt tò mò hỏi: ‘Là nén nước lại sao?”



Từ Nhị Nương gật đầu: “Xem như là vậy đi.”

Hai người nói chuyện, động tĩnh trong nước dừng lại, Từ Nhị Nương lấy túi nước ra, đưa cho Từ Nguyệt xem, rất tự tin ý bảo cô bé đổ ra ngoài xem.

Từ Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy kiến thức ma pháp này nên cô bé rất kích động.

Cô bé cầm túi nước trong tay, rõ ràng đã chứa nhiều nước như vậy nhưng không cảm thấy trọng lượng tăng lên, điều đó thực sự đáng kinh ngạc.

Cầm túi nước bằng cả hai tay, cô bé đổ nó vào ao, nước "ào ào" chảy ra, Từ Nguyệt đợi cả phút mới đổ hết nước lại được.

“Đây là bao nhiêu lít nước?” Từ Nguyệt ngạc nhiên nhìn Từ Nhị Nương.

Từ Nhị Nương tính toán một chút, không hài lòng nói: "Mười lít."

Trọn vẹn hai mươi cân nước, gấp mười lần so với ban đầu!

Trong lòng Từ Nguyệt đã khϊếp sợ đến mức không có lời nào có thể hình dung được, cô bé nhớ lúc trước A Nương phát sầu vì lọ đựng nước, nhưng bây giờ xem ra chỉ cần làm thêm bảy Túi nước da là được rồi.

Từ Nguyệt nhìn tấm da thỏ bị cha mình tùy tiện lột ra trong ổ cỏ, thăm dò hỏi: "Tỷ, tỷ có thể làm túi đựng nước không?"

Khóe miệng Từ Nhị Nương giật giật: “Không thể.”

“Được rồi.”

Từ Nguyệt có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần: “Có thể dùng ống trúc chứ?”



Từ Nhị Nương: “Không thể.”

“Niêu đất thì sao?"

"Không được!"

"Lá cây thì sao?"

"Không được!"

Từ Nguyệt thở dài: "Vậy chỉ có thể thử xem có thể làm ra mấy cái túi nước da nữa hay không, nhất định phải thử một chút, muội đi nói với mẹ!"

Từ Nhị Nương nhún vai đi theo cô bé.

Vương Thị đã thảo luận kết quả với thôn dân thôn Đại Vương, tiếp tục thực hiện chính sách "đánh chạy", buổi trưa vừa triển khai phòng thủ, chuẩn bị dẫn một nửa số người đi săn, lúc này lại nhìn thấy Từ Nguyệt chạy về phía mình.

Tiểu cô nương đã đến gần, thấy nàng vẫn còn đang sắp xếp nên hiểu chuyện đứng sang bên cạnh chờ.

Vương Thị phất tay cho đám người Vương Đại Hải đi chuẩn bị trước, đợi mọi người tản đi, lúc này nàng mới cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ Nguyệt vẫy tay, ý bảo mẹ cúi thấp xuống rồi nhỏ giọng nói vào tai nàng chuyện Từ Nhị Nương đã nghiên cứu ra thuật pháp ngưng tụ nước, đồng thời đưa chiếc túi da chứa đầy nước.

"A Nương nhìn xem, đủ để chứa mười lít nước.” Từ Nguyệt nhỏ giọng nói, kìm nén sự kích động.