Chương 41: Đi Theo Ta 1

“Cái đó, cái đó, chị dâu Từ gia, chúng ta có thể ở cùng ngươi sao?”

Ngay lúc Vương Thị phất tay ý bảo đám người Vương Đại Hải có thể rời đi, ba người phụ nữ không có con đi đến ấp úng hỏi.

Vốn dĩ trượng phu của họ đã ở trong đội săn bắn của Vương Thị nhưng bây giờ không ai ghét khi có nhiều đồ ăn hơn, hơn nữa họ cũng không cần phải chăm con, có nhiều hơn mọi người một chút đồ ăn nên cũng muốn gia nhập.

Nhưng lại sợ Vương Thị ghét bỏ các nàng ta không có sức lực bằng nam nhân.

Vương Thị ngước mắt lên nhìn, Vương Đại Hải và vợ hắn ta là Đông Thị cũng đi đến, bày tỏ muốn được gia nhập đội săn bắn.

Người đi theo số đông, còn có hai nhà một người làm cho đủ cả nhà ăn no, vốn đang định ngủ nhưng nghe thấy bên này có tiếng động nên theo bản năng chạy tới.

Đột nhiên, người chín người bao gồm cả trẻ em ở thôn Đại Vương, đều tỏ vẻ muốn gia nhập đội săn bắn của Vương Thị.

Vương Thị nhíu mày, giọng điệu không cho từ chối: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ta sao?”

Mọi người không phản đối, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Vương Thị để bọn họ ăn no bụng trước, chút nữa nàng sẽ dạy họ sử dụng dụng cụ săn bắn như thế nào.

Sau khi mọi người đã tản ra, Vương Thị vội vàng uống hết bát canh gà, dặn dò Từ Đạo giám sát bọn nhỏ khởi động kéo giãn cơ, sau đó nàng cần dụng cụ săn bắn đi về phía đám người Vương Đại Hữu.

Vừa nhìn thấy Vương Thị đến, người dân trong thôn Đại Vương nhao nhao đứng dậy, bộ dạng của nàng như lão đại vậy.

Từ Đại âm thầm nhếch miệng, tỏ vẻ mình không đau xót chút nào.

Quay đầu lại, dặn dò mấy đứa trẻ khởi động giãn cơ.



Từ Đại Lang vẫn còn đang ăn, giống như ăn bao nhiêu cũng không đủ, hắn ta đổ tất phần súp còn dư lại vào trong miệng.

Từ Nguyệt càng nhìn lông mày cô bé càng nhíu chặt, cuối cùng khi nhìn thấy Từ Đại Lang vươn tay ra lấy khoai sọ sống trong sọt, cô bé không nhịn được mà đi đến xoa xoa bụng hắn ta.

Bùng phình to, dùng sức ấn nhẹ một cái là có thể cảm nhận được dạ dày căng cứng như sắp nổ tung ra!

“A...” Từ Đại Lang không hiểu nhìn muội muội đột nhiên đến gần mình, giống như không cảm nhận được dạ dày đang phải chịu áp lực như thế nào.

Từ Nguyệt nhìn khoai sọ sống trong tay hắn ta, cô bé nhanh chóng cướp lấy.

Nếu đổi lại là người khác Từ Đại Lang đã sớm đánh cho người đó một trận rồi, nhưng người cướp là Từ Nguyệt, hắn ta chỉ cảm thấy oan ức.

“Ca, ca không thể ăn nữa!” Từ Nguyệt lo lắng nói.

Từ Đại Lang vỗ vỗ bụng, ấp úng nói một chữ: “Đói!”

Từ Đại đang giám sát Từ Nhị Nương khởi động thì chú ý tới tình hình bên này, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy bụng Từ Đại Lang phình to nhưng vẫn kêu đói, lông mày ông ta hơi nhíu lại.

Thoạt nhìn hắn ta lớn như vậy nhưng thể xác và linh hồn còn chưa kết hợp hoàn toàn, nếu không tại sao hắn ta không thể cảm nhận được tình trạng thân thể của mình?

Từ Nguyệt nắm tay ca ca mình rồi vỗ vào phần bụng đã phồng lên của hắn ta, buồn phiền nói: “Ca nhìn một chút, nếu ăn nữa bụng sẽ nổ tung đấy.”

"Sẽ chết, chết!” Từ Nguyệt khua chân múa tay trên cổ mình, hù dọa Từ Đại Lang.

Mắt Từ Đại Lang trợn lên, vội vàng lắc đầu: “Không chết!”

Nhưng cuối cùng cũng ý thức được mình có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn cái bụng đang phồng lên của mình, lại cảm thấy nó réo ầm ĩ đòi ăn, sửng sốt một lúc lâu.