Chương 35: Là Khoai Sọ 2

“Thật sao?” Từ Đại nhìn rừng cây chung quanh một chút, trên mặt đất không phải loại cây không thể ăn được thì cũng không phải loại cây có thể ăn được trong vài ngày.

Nhưng nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Từ Nguyệt, vẫn quyết định thả cô bé đi thử xem.

“Không cho phép đi ra khỏi tầm mắt của ta.” Từ Đại không yên lòng nói.

Từ Nguyệt lập tức cười gật đầu: "Vâng, chúng ta chỉ ở xung quanh đây, không đi xa!”

Nhận được sự đồng ý của Từ Đại, Từ Nguyệt lập tức dẫn ca ca cùng tỷ tỷ đi về phía sườn núi lúc trước mà họ trốn.

“Chúng ta đi tìm cái gì thế?” Từ Nhị Nương hiếu kỳ hỏi.

Những vết phồng rộp trên chân khiến nàng ta phải hít một ngụm khí lạnh mỗi khi muốn bước đi, vốn là Từ Nguyệt không muốn để cho nàng ta đi theo, nhưng lòng hiếu kỳ của tỷ tỷ quá lớn.

Từ Nguyệt vừa chỉ huy Từ Đại Lang ôm mình đi về phía bên trái vừa đáp: “Một loại thực vật có lá giống thuyền, chuyên môn lớn lên ở chỗ nóng bức ẩm ướt, chúng ta gọi nó là khoai sọ.”

Lúc vừa rồi khi trốn ở trên núi, nàng liền thấy vài phiến lá đặc biệt rộng lớn giống như lá của khoai sj, nhưng chưa kịp đi nghiệm chứng.

“Khoai sọ?” Từ Nhị Nương thầm đọc một lần, nàng ta chưa từng nghe qua giống này.

Bởi vì tò mò, Từ Nhị Nương cũng không quan tâm đến cơn đau ở chân nữa mà hung hăng thúc giục Từ Đại Lang đi nhanh một chút.

Rất nhanh, huynh muội 3 người liền đi tới chỗ ẩn núp trước đây, đi về phía trước mấy bước, liền thấy một lùm thực vật cao xanh bằng Từ Nguyệt.

Phiến lá rộng lớn giống như lời Từ Nguyệt miêu tả, giống thuyền, có hai cái to bằng bàn tay.

“Phải không?” Từ Nhị Nương kích động hỏi.



Từ Nguyệt ra hiệu nàng ta đừng nóng vội, để ca ca thả mình xuống, nhặt một khối đá rồi đào xuống rễ cây, rất dễ dàng mà đào ra được một củ hình bầu dục, tất cả lớn nhỏ lộn xộn, mỗi củ lớn cỡ nắm tay, có mười mấy củ.

Từ Nguyệt vui mừng, đây chính là khoai sọ ngon hơn các loại khoai sọ khác.

Nhưng mà bây giờ những củ ở trong tay cô bé nhỏ hơn sau này một chút, hơn nữa cũng khô hơn, đoán chừng là kém xa loại khoai được trồng sau này.

Nhưng có thể có ăn thì cũng rất không tệ.

Trước mắt dựa vào một mảnh nhỏ này, đoán chừng có thể đào ra bốn năm mươi cân, Từ Nguyệt đã rất thỏa mãn.

Từ Nhị Nương đợi nửa ngày không nghe thấy Từ Nguyệt đáp lời, không nhịn được lại hỏi: “Phải không?”

Từ Nguyệt gật đầu, từ dưới đất bò dậy, nâng khoai sọ ở trong tay ra cho Từ Nhị Nương nhìn.

Dáng vẻ đen thui, Từ Nhị Nương không nhịn được hoài nghi: "Muội muội đáng yêu của ta, muội chắc chắn là có thể ăn được thứ này sao?”

Từ Nguyệt gật đầu: "Đương nhiên có thể, hơn nữa còn no bụng.”

“Tỷ tỷ, tỷ mau gọi phụ thân đến đây đào đi, nhớ kỹ là phải mang cái gùi tới, ta cùng ca ca ở chỗ này vừa đào vừa chờ hai người.”

Từ Nhị Nương nhìn một mảnh khoai sọ ở trước mặt thì cũng sợ bị người khác phát hiện cướp đi, không để ý tới chân đau, nhanh chóng xuống núi.

Trước khi đến hồ nước thì lại cố ý thả chậm bước đi, tránh gây sự chú ý của những người khác, lặng lẽ đi tới bên cạnh Từ Đại, thì thầm với ông ấy, báo cáo tình huống trên núi.

Mắt Từ Đại lập tức sáng lên, thả miếng lót đế giày mình đang đan xuống, hai ba con lén lút tránh người, đeo cái gũi đi lên trên núi.

Từ Nguyệt có “máy xúc đất” hình người là Từ Đại Lang ở bên cạnh, một lát sau, họ đã lấy được hơn một nửa số khoai sọ, khoai sọ đen thui chất thành một núi nhỏ ở trên mặt đất.