Chương 32: Muốn Trao Đổi 1

Từ Nguyệt cũng không hiểu tại sao mẹ mình lại làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy những người dân tị nạn đang lục đυ.c từ trong bụi rậm đi tới với vẻ mặt đầy cảnh giác thì bỗng nhiên lại hiểu ra.

Khi người hai phe đối mặt với nhau, có thể là vì cảm giác đói khát rất khó chịu nên những người dân tị nạn kia nhanh chóng chạy đến bưng lấy nước rồi lại đi xa.

Nhìn thấy những bóng người kia biến mất trong khu rừng, Từ Đại chau mày, lần đầu dùng giọng điệu không vui thấp giọng nói với Vương Thị:

“Em đang thả hổ về rừng.”

Vương Thị cười lạnh một tiếng: "Anh đã từng gặp qua loại hổ nào gầy yếu như vậy vậy chưa?”

Từ Đại: “.”

“Đại Lang, Nhị Nương, Ấu Nương, tới dùng cơm!” Từ Đại gọi mấy đứa bé, không muốn nhiều lời cùng Vương Thị.

Khác đạo không đồng mưu, chỉ cần không uy hϊếp đến tính mạng của ông ấy thì cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?

Thật sự là ông ấy muốn ăn cơm, còn chưa ăn cơm trưa, vừa nãy còn đánh một trận hội đồng, sớm đói đến mức ngực dán đến lưng.

“Ai…” Từ Đại không nhịn được thở dài một hơi, bao giờ thì cuộc sống khổ cực này mới kết thúc chứ!

Vương Thị lấy nốt số cám còn lại ở trong gùi ra, mỗi người một cái, cộng thêm chút cháo hiếm có mà Từ Đại giành được, một nhà năm miệng ăn ngon lành đến khi no bụng.

Lấp đầy bụng, sức khỏe cũng khôi phục, nhìn xem rừng cây rậm rạp chung quanh, Vương Thị cầm lấy cung tiễn tự chế, chuẩn bị đi vào trong rừng đi loanh quanh.

“Anh ở lại trông mấy đứa nhỏ đi, bên cạnh có rất nhiều nhánh cỏ, có thể làm được vài đôi giày cỏ mới cho bon nhỏ.”

Vương Thị rất tự nhiên mà phân chia nhiệm vụ cho chồng, đều là dáng vẻ ghét bỏ.

Từ Đại trừng mắt, chỉ vào mấy người Đông Thị ở cách đó không xa, gầm nhẹ nói:



“Vương Thị em không nên quá phận, em thấy có nhà nào đề chồng ở lại làm giày cho con không?”

Vương Thị “A” một tiếng, liếc mắt nhìn ông ấy: "Anh biết đi săn sao?”

“Ta” Từ Đại nghẹn lời, ông ấy biết gϊếŧ linh thú, thậm chí có thể nói ra đặc điểm và điểm yếu của một số loài linh thú.

Nhưng ông ấy chưa từng thấy những loài thú ở thế gian này!

Nhưng nghĩ đến cũng đều là thú, ông ấy thấy cũng không khác nhau lắm.

Từ Đại đang muốn nói ta cũng có thể, Vương Thị đã đi ra ngoài, xa xa, truyền đến một tiếng trêu chọc:

“Với cơ thể nhỏ bé này của mình, đến gà rừng còn không đuổi được, vẫn nên giữ sức làm giày cỏ đi, có lão nương ở đây, sẽ không để anh phải chết đói đâu.”

Nghe lời nói này, giống như ông ấy xin cơm của nàng vậy, chẳng lẽ nồi cháo vừa rồi không phải do ông ấy chiếm được sao?

L*иg ngực thở mạnh phập phồng, không biết là xấu hổ hay là buồn bực, khuôn mặt đỏ bừng lên, có thể nhìn thấy màu đỏ thông qua lớp da tay ngăm đen kia.

Đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt khác thường mà mấy người Vương Đại Hữu nhìn đến, Từ Đại hận không thể đuổi theo dùng một đao chém chết Vương Thị.

Hình tượng mà ông ấy khổ cực tạo nên trong lòng thôn dân đều đã mất hết!

Nhưng mà trải qua một trận chiến vừa rồi với dân tị nạn, người dân của thôn Đại Vương đều biết Từ Đại là một người hung hãn, cho dù muốn cười thì cũng đều nhịn được.

Chỉ là ánh mắt đồng tình kia lúc nào cũng thương hai cho Từ Đại quá mức.

Từ Nguyệt khò khè uống xong một miếng cháo cuối cùng, cầm chén đặt vào trong nồi gốm, không dám trêu chọc người bBang tỏa ra khí lạnh toàn thân, yên lặng gọi tỷ tỷ, hai chị em bưng nồi và bát đến bên hồ rửa sạch sẽ.