Một đám người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có nước mà uống, còn phải đối mặt với nguy cơ tử vong chạy trốn, một khi gặp phải cũng không hiền lành hơn so với gặp phải quân lưu dân là bao.
"Loại nhân tính này tốt nhất vẫn là không nên ôm bất kỳ hy vọng gì."
Đây là lời khuyên của Từ Đại tu luyện mấy trăm năm, chứng kiến qua vô số vụ gϊếŧ người đoạt bảo.
Từ Nguyệt kinh ngạc nhìn phụ thân tiện nghi nhà mình, bỗng nhiên cảm thấy, phụ thân vẫn mãi là phụ thân, trù tính này, giác ngộ này, thật khiến cho người ta tò mò trước kia rốt cuộc ông ấy đã trải qua cái gì.
Vương Thị hiếm khi nhìn ông ấy nhiều hơn hai lần.
Từ Đại thầm nghĩ, bây giờ đã biết bổn chân nhân lợi hại rồi sao?
Ông ấy hơi nhướng mày, vén mái tóc tán loạn bẩn thối trước trán lên, ra vẻ cao thâm nói: "Người đông thế mạnh, có nhiều người, mới có nhiều sức mạnh!"
Cho dù đến lúc đó không có hiệu quả chấn nhϊếp, bên người có nhiều bia đỡ đạn như vậy, một đám người chạy lên, kẻ địch phân tán truy kích, tỷ lệ sống sót của nhà bọn họ cũng được nâng cao lên không phải sao.
"Ai, nói các ngươi cũng không hiểu, cứ đi chuẩn bị đi, vi phụ đi rồi trở về!"
Trước khi nắm đấm của Vương Thị bay tới đánh vào mặt, Từ Đại đã hai bước gập người, xoay người bỏ chạy.
Từ Nguyệt và tỷ tỷ liếc nhìn nhau, khó tránh khỏi có chút lo lắng cho phụ thân tiện nghi. Da như vậy, cách tên đoạt mạng của nương cũng không xa.
Vương Thị dẫn bọn nhỏ bận rộn, trước tiên lấy thịt nướng còn dư tối hôm qua chia ăn, mỗi người một miếng lót dạ, duy trì thể lực đồng thời cũng có thể giảm bớt một chút gánh nặng.
Sau khi ăn xong, trong sào chỉ còn lại một cái bình gốm, năm cái bát mẻ, còn có một miếng thịt ướp muối, hai ống nước, cùng mười nắm cơm.
Vương Thị dùng lá cây đậy những thứ này lại ở đáy sọc lưng, lại đặt chăn đệm hành quân của hai tỷ muội Từ Nguyệt lên trên, dùng dây cỏ buộc lại, mang lên lưng.
Còn lại một cái bao hành quân, đợi lát nữa giao cho Từ Đại, Vương Thị chuẩn bị để Từ Nhị Nương ngồi trên túi hành quân, để Từ Đại cõng, như thế tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Mà Từ Nguyệt vẫn là để Từ Đại Lang cõng.
Từ Nhị Nương nghe thấy nương sắp xếp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, kháng cự nói: "Con, con tự đi."
Vương Thị liếc mắt nhìn chân nàng ta, đầy vết phồng rộp: "Thôi đi, trẻ con phải có bộ dạng của trẻ con, bây giờ phụ mẫu còn có sức lực, cõng con được."
Từ Nhị Nương: "..."
Được rồi, không kiêu ngạo nữa.
Cũng không biết đám người Từ Đại và Vương Đại Hữu nói cái gì, thôn dân thôn Đại Vương lại nhìn về phía mười hai kia, rõ ràng lộ ra kiêng kỵ và căm hận.
Mắt thấy người thôn Đại Vương và Từ gia bên này bận rộn, bộ dạng muốn đi, mười hai người kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một người trong đó có ý đồ tới gần người của thôn Đại Vương hỏi bọn họ muốn làm cái gì, nhưng còn chưa đợi hắn ta tới gần, nam nhân thôn Đại Vương đã lập tức giơ cuốc trong tay lên, làm ra hành động cảnh cáo, không cho hắn ta tới gần.
Sắc mặt người nọ lúc này trầm xuống, yên lặng lui trở về, mười hai người lạnh lùng nhìn đội ngũ muốn bỏ lại bọn họ, vẻ mặt u ám.
Đặc biệt là nam nhân mắt lồi bị Từ Đại Lang đánh gãy răng hộc máu kia, nhìn chằm chằm vào mấy người Từ gia, sắc mặt không phải nói khó coi ra sao.