Hắn ta kích động muốn đứng lên tiếp tục lý luận, nhưng đôi mắt kia lại chột dạ không dám đối đầu với ánh mắt hai thê tử Từ Đại, miệng hùng hùng hổ hổ:
"Thật sự là xui xẻo mà, gặp phải tiểu tử lưu manh vô lý này, cẩn thận lão Diêm Vương chặt ngươi băm nát chiên dầu, để ngươi không dám đánh người lung tung nữa."
Người trong thôn Đại Vương chậc chậc hai tiếng, cảm thấy nguyền rủa như vậy không được, khuyên giải kéo người Từ gia ra.
Từ Nguyệt khóc càng lớn tiếng, cứ như là bị lời nói trong miệng nam nhân mắt lồi dọa sợ, miệng khóc hô hóa: "Phụ thân mẫu thân, lão Diêm Vương muốn ăn thịt người, oa oa oa!"
Thôn dân thôn Đại Vương ban đầu còn chưa cảm thấy có cái gì đột nhiên nghe thấy hai chữ "ăn thịt người", sắc mặt khẽ biến.
Lại giương mắt nhìn 12 người kia, bọn họ giống như là bị đâm vào chỗ hiểm, bối rối xua tay ý đồ giải thích bọn họ cũng không ăn thịt người.
Nhưng thực tế cũng không có người nói bọn họ ăn thịt người, đây không phải phản ứng tự thú, khiến cho sống lưng của mọi người thôn Đại Vương lạnh lẽo.
Sắc mặt của Vương Thị đã hoàn toàn trầm xuống, phối hợp với Từ Đại ra sức ép Từ Đại Lang đang kích động vào trong vách núi, lực tay nhẹ một chút, xém chút nữa bị hắn ta hất bay ra ngoài.
Từ Nguyệt thấy thế, thấy khóc đủ rồi, lau hai hãng nước mắt trên mặt, hai bàn tay nhỏ bé vươn về phía Từ Đại Lang: "Ca ca ôm."
Từ Đại Lang đang kích động lúc này mới bình tĩnh lại, ôm Từ Nguyệt như con nhỏ ở trước người, lui đến bên trong vách núi, đề phòng người khác tới gần.
Từ Đại và Vương Thị rất tự giác kéo Từ Nhị Nương giữ khoảng cách với hắn ta, hai vợ chồng lau mồ hôi nóng trên trán, hoài nghi nhìn về phía Từ Nguyệt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Thị thấp giọng hỏi.
Nàng ta cũng không tin ba đứa nhỏ nhà mình có thể bị người tùy tiện dọa chút là khóc.
Nói đến Từ Nguyệt cũng có chút bất đắc dĩ, phản ứng của Từ Đại Lang đúng thật là không nằm trong dự đoán, nhưng cũng bởi thế mà chứng minh cảm giác của nàng không sai.
Nam nhân mắt lồi kia đúng là dùng ánh mắt nhìn con mồi ki nhìn nàng, nếu không sẽ không kích Từ Đại Lang có phản ứng như thế.
Từ Nguyệt cố gắng ló cái đầu nhỏ ra từ trong hai tay ca ca đang ôm chặt, nói ra suy đoán của mình.
"Chín người kia. Có lẽ là ăn thịt người."
Từ Nguyệt bất an thúc giục nói: "Nương ơi, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi."
Nghe Từ Nguyệt nói vậy, sắc mặt của Từ Đại độ nhiên trầm xuống, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, mười hai người kia tụ tập trước mặt nam nhân mắt lồi, không biết đang thương lượng cái gì, thỉnh thoảng dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía bọn họ.
Vương Thị không do dự quá nhiều, lập tức gật đầu: "Bây giờ đi."
Mặc kệ suy đoán của Ấu Nương là thật hay giả, bọn họ đều không thể mạo hiểm được, chỉ có thể tránh trước.
"Chờ một chút!" Từ Đại xoay người nói: "Các ngươi thu dọn trước, ta đi hỏi Vương Đại Hữu một chút, gọi bọn họ cùng đi."
Vương Thị khó hiểu nhìn ông ấy, có cần thiết không?
Từ Đại nặng nề gật đầu, rất cần thiết!
Ông ấy gọi người nhà tụ lại một chỗ, thấp giọng giải thích nguyên nhân
Người chạy lên núi rõ ràng càng ngày càng nhiều, tình huống như hôm nay sau này nhất định có thể sẽ xảy ra nữa, số người bằng nhau còn tốt, ai cũng đừng chọc vào ai.
Nhưng nếu gặp phải một đám đội ngũ giống như mười hai người kia, cho dù bọn họ chủ động tránh đi, cũng khó có thể cam đoan đối phương sẽ không ra tay với bọn họ.