Chương 23: Kẻ Ăn Thịt Người 1

Vương Thị nhìn thao tác vô sỉ này của Từ Đại, nhíu mày yên lặng xoay người đi vào vách núi gọi bọn nhỏ đã bị dậy.

Mặc dù nguy cơ tiềm ẩn bị cướp đoạt đã được giải trừ, nhưng tiếp theo không thể thiếu giao tiếp với thôn dân thôn Đại Vương, cho nên vẫn phải chú ý.

Ví dụ cây gậy gỗ nhỏ biết phát sáng của Từ Nhị Nương, Vương Thị rất nghiêm túc dặn dò nàng ta cất kỹ, nếu không bị những thôn dân này trở thành yêu quái, cả nhà bọn họ sẽ xong đời hết.

Từ Nhị Nương gật đầu, yên lặng nhét ma trượng vào trong chăn.

Vương Thị thu dọn xong tài sản, tập trung lại một đống ở bên trong vách núi, biết Từ Đại Lang thật ra có thể nghe hiểu tiếng người, lại dặn dò Từ Đại Lang: "Từ Đại Lang, ngươi đừng lo lắng quá."

"Trông chừng các muội muội, nếu có người đi vào thì trực tiếp đạp ra ngoài!"

Từ Đại Lang lập tức kéo Từ Nguyệt ra sau lưng, giang hai tay làm ra tư thế bảo vệ, hồng quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Từ Nguyệt một tay giữ chặt ca ca, một tay giữ chặt Từ Nhị Nương, nói với Từ Đại Lang: "Tỷ tỷ cũng là muội muội của ca ca."

"Mi, Mỹ?" Từ Đại Lang hàm hồ lặp lại hai chữ này, nhìn Từ Nguyệt, lại nhìn Từ Nhị Nương, lông mày nhíu lại, đầu lắc như đánh trống.

Cuối cùng tầm mắt quay trở lại trên người Từ Nguyệt, nhếch miệng cười ngây ngô với nàng: "Mi, Mỹ!"

Ý là, chỉ có Từ Nguyệt là muội muội, Từ Nhị Nương không phải.

Từ Nhị Nương nhất thời tức giận trợn trắng mắt, khinh bỉ muốn đứng ở một bên.

Từ Nguyệt kéo nàng ta lại, hai người cùng nhau trốn sau lưng Từ Đại Lang, Từ Đại Lang nhất thời nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm gừ "gào gào" nóng nảy cảnh cáo với Từ Nhị Nương.

Từ Nguyệt trừng mắt: "Tỷ tỷ cũng là muội muội!"



Từ Đại Lang không dám tin ngửa người về phía sau, đôi mắt to đáng thương nhìn Từ Nguyệt, thấy vậy trong lòng nàng mềm nhũn, vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ cánh tay của Từ Đại Lang.

Một hồi lâu sau, Từ Đại Lang lúc này mới phát ra một tiếng "hừ" từ trong mũi, miễn cưỡng đồng ý cũng sẽ bảo vệ Từ Nhị Nương.

"Ca ca thật tốt~" Từ Nguyệt cười ngọt ngào, ánh mắt sáng lấp lánh.

Từ Đại Lang nhất thời bị dỗ dành cũng cười lên.

Vương Thị nhìn Từ Nguyệt thuận lợi giải quyết xong mâu thuẫn giữa huynh muội, âm thầm giơ ngón tay cái lên với nàng, lúc này mới khom lưng đi ra vách núi.

Chỉ trong khoảng thời gian nàng ta rời đi này, Từ Đại đã thành công tiến vào bên trong thôn Đại Vương, nhìn thấy nàng ta đi ra, ông ấy lập tức sai phái:

"Đi, chuyển củi đến đây cho ông!"

Cực kỳ có khí thế của người đứng đầu một nhà, Vương Thị rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

"Bà mẹ ngươi, sửng sốt cái gì, mau đi đi!"

Từ Đại rống to xong lập tức xoay người lại giúp Vương Đại Hữu dỡ hành lý.

Vương Đại Hữu liếc mắt nhìn Từ Đại một cái, không đồng ý lắm với loại hành vi vất hàm sai khiến của Từ Đại này, nhưng cũng không nói gì.

Vương Thị nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Đại khoảng chừng hai giây, mới xoay người đi chuyển củi.

Nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh di chuyển, sống lưng căng thẳng của Từ Đại nhất thời buông lỏng xuống, trong lòng sảng khoái một hơi, tiếp tục nói chuyện với đám người Vương Đại Hữu, không đến mấy phút đã đã hiểu rõ tình huống của bọn họ.

Hóa ra đám quân lưu dân tự xưng Hồng Cân quân kia sau khi tàn sát toàn thành xong, bởi vì quyền quý trong thành sớm đã nhận được tin đồn chạy trốn từ sớm, quân lưu dân tịch thu hết thứ đáng giá, thì lập tức chuyển mục tiêu về phía thôn trang xung quanh.