Chương 13: Ca, Biết Ai Nói Không? 3

Từ Nguyệt phát hiện người trong nhà đều kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, cho nên, Từ Đại Lang hẳn là cũng có ký ức của nguyên chủ.

Mà mặc kệ hắn ta rốt cuộc là cái gì, nếu thân thể hắn ta là người, vậy hẳn là có thể nói chuyện với người khác.

Sau này từ từ dạy vậy. Từ Nguyệt nâng trán suy nghĩ.

Tiếng bước chân truyền đến, ba người tụt lại ở phía sau cuối cùng cũng đuổi đến, Từ Nhị Nương trước sau đánh giá Từ Đại Lang từ trên xuống dưới một lần, trong mắt tràn đầy hứng thú, ánh mắt trần trụi kia, hận không thể giải phẫu hắn ta ngay tại chỗ.

Từ Đại Lang mở hai mắt ra, gầm một tiếng về phía Từ Nhị Nương, Từ Nhị Nương hoảng sợ bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó lộ ra nụ cười quái dị, khıêυ khí©h một tiếng.

Ỷ vào có muội muội ngăn cản được tên quái nhân này, nàng ta căn bản không có sợ hãi, đắc ý đuổi theo bước chân của Vương Thị.

"Ấu Nương, có gì không kịp thì lên tiếng với ta." Từ Đại lo lắng dặn dò, vẫn tràn ngập kiêng kỵ đối với đứa con trai cả Từ Đại Lang này.

Từ Nguyệt nhu thuận gật gật đầu, "Con biết rồi phụ thân."

"Ngoan" Từ Đại thân thiết đưa tay muốn vỗ vỗ đỉnh đầu của nữ nhi, không nghĩ tới vừa mới đưa tay ra, ánh mắt của Từ Đại Lang bỗng nhiên lộ ra hung quang, một tay ôm chặt Từ Nguyệt, một tay nhanh chóng đánh tới về phía ông ấy.

Đôi mắt của Từ Đại tối sầm lại, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, nắm chặt đao bổ củi trong tay.

"Ca ca!"

Từ Nguyệt hét lên một tiếng, Từ Đại Lang lâm đại địch lúc này mới dừng động tác tấn công lại, hai tay ôm lấy nàng, thân thể hơi cong xuống, hai chân chùn xuống, trợn mắt trừng Từ Đại, tư thái đề phòng.



Chỉ cần có người dám làm tổn thương đến đứa nhỏ trong ngực hắn ta, hắn ta lập tức sẽ xông lên xé rách cổ họng của đối phương!

"Từ Đại, Ấu Nương!" Vương Thị ở phía trước hô.

Lúc này phụ tử trong lúc đối đầu mới buông tha cho đối phương, tăng tốc chạy đi.

Chân trời nổi lên màu trắng xám, trong thành thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gào gϊếŧ chóc, cả nhà Từ Nguyệt sợ tới mức không dám dừng lại một chút nào, dọc theo đường nhỏ trên núi, đi liên tù tì hai canh giờ.

Đợi đến khi phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gϊếŧ chóc, mặt trời đã ló lên.

Mặt trời đã ló dạng, nhiệt độ xung quanh tăng nhanh, còn chưa đến 8 giờ, mặt trời phơi trên đỉnh đầu đến đầu váng mắt hoa.

Từ Đại Lang cứ như không biết mệt mỏi, máy móc bước từng bước về phía trước, Từ Nguyệt ở trong ngực hắn ta lại bị hơi nóng trên người hắn ta tản ra nướng đến cả mặt đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi nóng.

Lại nhìn về phía Từ Nhị Nương tám tuổi, gian nan nhấc hai cẳng chân nhỏ bước đi, vác bao hành quân, một tay đặt trên thắt lưng quần Vương Thị mượn lực, mới có thể nhấc hai chân lên.

Nàng ta thở hồng hộc, trên đầu đầy mồ hôi, hình như thân thể đã sắp đến cực hạn rồi, nghiến răng nghiến lợi khuôn mặt dữ tợn, lúc nào cũng có thể buông tay ngã nhào trên mặt đất.

Vương Thị cũng không để cho nàng ta dừng lại, vừa nhấc nửa người Từ Nhị Nương lên lấy bao hành quân trên người nàng ta ném cho Từ Đại vẻ mặt càng ngày càng khó coi, vừa quay đầu lại nói với mọi người:

" Kiên trì thêm chút nữa, mặt trời quá lớn, chúng ta không thể dừng lại ở nơi không có vật che chắn này, đi thêm một giờ..." Ý thức mình dùng từ không chính xác lắm, Vương thị lập tức đổi thành nửa canh giờ, sau đó tiếp tục: "Gần phía nam ngọn núi này có một thôn làng, là nơi dân làng gần đây lấy củi, cây cối thưa thớt."