Ngày đầu tiên chuyển kiếp, cha nàng người mắc bệnh sắp chết bật dậy: Ta đường đường là kim đan chân nhân!
Ngày thứ hai chuyển kiếp, người mẹ nhẫn nhịn chịu khó xông đến vung tay tát cha nàng một bạt tai: Nếu ông là thuyền binh trên tàu của tôi thì tôi đã sớm bắn một phát súng gϊếŧ chết ông rồi!
Ngày thứ ba, đại ca thật thà chất phác bỗng nhiên nổi điên, sức lực rất mạnh, cổ họng phát ra tiếng gầm rú không thuộc về mình, gặp ai cũng cắn!
Ngày thứ tư, sau khi tỷ tỷ bất cẩn đập đầu vào góc bàn rồi ngất đi, khi tỉnh lại tỷ ấy bỗng thích ngồi xổm trong phòng bếp nhặt củi, miệng lẩm bẩm khoa tay múa chân gì đó, hình như là chú ngữ thời cổ xưa...
Lúc Từ Nguyệt cảm thấy mình thật thê thảm thì ông cụ sát vách nói cho nàng biết rằng: "Kể từ lúc Tự Đổng vào kinh thành đến nay, quần chúng thiên hạ nổi dậy, người chiếm giữ châu, quận nhiều không kể xiết, lại gặp phải thiên tai, dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi..."
Từ Nguyệt nhìn người thân đã hoàn toàn thay đổi trong nhà, rồi lại nhìn cảnh tượng thây phơi khắp nơi ngoài kia... Nàng không sống nữa được không vậy!