Sau khi Triệu a nãi đi hỏi một vòng thì trở về nói: "Nơi này dân du mục đều là để súc vật ở trên đồng cỏ nuôi thả, nhưng ban đêm bọn họ sẽ sắp xếp người mang theo chó ngủ ở bên ngoài gác đêm. Chuyện này chúng ta không làm được, vậy thì đuổi cừu vào trong yurt ở, lúc ban ngày cần quét dọn, thông gió nhiều."
"Dù sao yurt lớn, một nửa cho cừu ở, chúng ta chen chúc cũng được." Uyển nhi chưa từng nuôi cừu, hiện tại chính là thời điểm cảm thấy mới mẻ, hoàn toàn không có ý kiến với việc cho cừu ở chung. Nàng một người có trưởng bối có chỗ dựa cũng không có ý kiến, mấy người khác lẻ loi hiu quạnh nào dám chê cừu khai, đều gật đầu đồng ý.
Mật Nương không có lên tiếng, cùng Triệu a nãi ở sau lưng vội vàng đuổi cừu trở về.
"Đều làm ký hiệu cho cừu mình hết đi, rõ ràng một chút, chớ lẫn lộn với cừu của người khác." Triệu a nãi dặn dò, bà tuổi đã cao, trải qua nhiều việc, suy nghĩ cũng nhiều. Mới tới địa bàn của người khác, mấy người bọn họ già thì già, nhỏ thì nhỏ, còn đều là nữ, nếu tranh chấp không phải là chỉ có thể mặc cho người bên ngoài nhào nặn, cho nên vẫn là phải cụp đuôi an phận chút, có thể ít chút chuyện thì ít đi chút chuyện.
Mật Nương hiểu được nguyên nhân tại sao bà ấy lại nói như vậy, nàng từ bên trên dây thừng dắt chó lột xuống bốn sợi dây nhỏ cột vào bên trên sừng cừu, lúc đi chăn cừu lại nhổ hai nắm cỏ xanh vò cho ra nước bôi ở trên trán cừu con. Uyển nhi cùng Bạch Mai thấy vậy cũng bắt chước dùng nước cỏ và hoa dại bôi lên trên người con cừu con nào vàng nào xanh nào đỏ.
Các nạn dân tập trung ở một bên phía tây sông, dân du mục ở đây thì ở lại yurt tại một bên phía đông con sông, không ai làm sáng tỏ quy luật này nhưng trong lúc vô hình, một con sông tách biệt cuộc sống của hai đám người. Con cừu con đang gặm cỏ trên đồng cỏ, những người từ Đại Khang tới đang ở trong bụi cỏ phân biệt rau dại nào có thể ăn được, nhìn thấy đối diện có người đang nhặt phân trâu khô, bọn họ khi nhìn thấy phân trâu khô cũng cho vào gùi mang về.
Tới gần giữa trưa, bên ngoài yurt đối diện con sông bốc lên khói bếp, cơn gió thổi qua mang theo mùi bánh rán dầu thịt mê người, Mật Nương níu chặt dây thừng dắt chó, khóe miệng Đại Hoàng chảy cả nước miếng, nàng cũng không nhịn được chảy nước dãi.
"Không biết buổi trưa hôm nay trong cơm có thịt hay không." Bạch Mai nhìn chằm chằm vào bờ bên kia, nàng ấy tuổi còn nhỏ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, "Lúc ta ở nhà chỉ có ăn tết mới có thể ăn thịt, người Mạc Bắc hình như bữa nào cũng ăn thịt, đêm qua bọn họ cũng hầm thịt, sống giống như địa chủ lão gia vậy."
"Chờ chúng ta nuôi cừu lớn, không chừng cũng có thể giống như bọn họ, bữa nào cũng ăn thịt." Uyển nhi chống cằm nhìn chằm chằm đối diện bờ sông ngửi mùi thịt.
"Vẫn là cuộc sống ở Mạc Bắc tốt." Còn chưa ăn được thịt, Bạch Mai đã sớm thỏa mãn, hiển nhiên, nàng ấy rất hài lòng với cuộc sống ở nơi này.
"Đưa cơm đến rồi!" Không biết ai hô một tiếng, người nghe được tin đứng dậy chạy ngược về, sợ là cừu có chạy cũng không ai quan tâm.
Trải qua hơn một tháng chạy nạn, thói quen giành cơm này không phải nhất thời có thể bỏ.
"Có thịt!"
"Ừm, có thịt. Đừng có đẩy nhau, xếp thành hàng, đồ ăn chuẩn bị rất nhiều." Phụ nhân múc cơm động tác lưu loát hai muôi cơm một muôi đồ ăn cho một người, "Buổi chiều hôm nay sẽ có người tới đưa lương thực đưa đồ ăn cho các ngươi, bắt đầu từ ban đêm, các ngươi sẽ tự mình nổi lửa nấu cơm."
Không chờ buổi trưa sau đó, đám người vừa cơm nước xong xuôi, bờ sông đối diện liền có người đuổi xe bò tới, cùng tới còn có nha dịch áp giải.
"Làm việc đều rất tốt, chúng ta trở về sẽ nói thêm người, nhưng mà nếu như các ngươi muốn nhiều người hơn thì phái người đi con đường Yên Sơn thông hướng U Châu mà chờ." Quan áp giải đứng ở một bên nhìn dân du mục cân lương thực chia đồ ăn, những nạn dân này vui vẻ ra mặt, không còn dáng vẻ như gà mắc dịch lúc đi đường trước đó nữa. Hắn bổ sung: "Người Đại Khang chúng ta đều thích ruộng đồng, có tiền để dành rồi thì sẽ tăng cường đặt mua ruộng đồng, người U Châu chỉ cần vừa nghe đến chia ruộng đất, bảy phần người đều muốn chạy về bên kia."