Chương 49

“Tô Hợp!” Ba Hổ lần này thật sự tức giận rồi, trừng mắt hổ, nghiến chặt răng, chỉ vào mũi hắn ta chửi: “Ngươi thử ở trước mặt ta lại nói vớ vẩn nữa xem, lão tử dùng chân dí ngươi chết đuối trong nước.”

“Được, được, được, không nói không nói.” Tô Hợp nhún vai với Mật Nương, cũng không dám chọc Ba Hổ nữa, “Các ngươi có phải vẫn còn chuyện muốn nói? Ta qua đó đợi ngươi.”

Hắn ta sợ với tính khí thô bạo của Ba Hổ thì chắc chắn nói đánh là đánh.

“Ngươi có thể quay lại hái nấm đi, hoặc có chuyện thì quay lại trước cũng được.” Mật Nương tuy rằng cũng bị sự biến hóa trên gương mặt của Ba Hổ dọa cho lạnh người, nhưng cũng không vì những lời nói của Tô Hợp mà đối với Ba Hổ nảy sinh định kiến gì.

“Ngươi với hắn, hắn ta làm sao đi cùng với ngươi vậy?” Giọng điệu của Ba Hổ hòa hoãn hơn, nhưng vẫn kèm theo ít nhiều sự tức giận.

“Mấy người chúng ta sống cùng nhau hôm nào cũng cầm mấy văn tiền đến chỗ Tô Hợp mua vài cân thịt dê mang về hầm canh uống, nhiều lần cũng trở nên thân quen hơn.” Mật Nương nhìn vào hắn: “Hai người không hợp?”

“Hắn ta không phải thứ gì tốt đẹp, từ nhỏ đã ở tư thục cầm đầu ức hϊếp tiểu cô nương, lớn lên tí nữa thì thích mách lẻo, ăn nói cũng không thành thực, thích trêu đùa tâm ý.” Ba Hổ nghĩ rồi buồn bực nói: “Lời nói của hắn ta vừa rồi cũng không phải là không đúng, nhưng ta bị đánh là bởi vì hắn ta cố ý nhân lúc cha ta say rượu liền nói nhăng nói cuội, sau đó đứng ở ngoài nhìn ta bị cha ta đánh.”

“Hắn ta chả phải loại tử tế gì, ngươi tránh xa hắn ra.” Ba Hổ nhấn mạnh câu nói này.

“Ta cũng chẳng muốn để ý đến hắn ta, nhưng hắn ta thường xuyên đến tìm chúng ta.” Mật Nương cau mày sầu não, đừng nhìn thấy Tô Hợp nhìn trúng nàng, nhưng nàng cảm thấy Tô Hợp đối với nàng không có ý ái mộ.

“Con người hắn ta dai như đỉa, mặt còn dày, không biết xấu hổ, hơn nữa còn thù dai.” Ba Hổ không chút keo kiệt trong việc nói xấu Tô Hợp, hắn nâng mí mắt lên nhìn Mật Nương: “Hay là sau này ngươi đến nhà ta mà mua thịt?”

“Nhà ngươi cũng bán thịt sao?”

“....Ngươi ăn thịt bò sấy khô chưa? Cho dù là hầm canh hay cứ thế ăn thì cũng đều rất ngon.” Ba Hổ chỉ vào Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng đã ăn sạch thịt rồi, “Tí nữa, ta lại tặng cho ngươi một miếng ăn thử.”

“Không cần đâu, ta cũng không đi mua thịt, toàn là Oanh Nương chạy đi mua.” Mật Nương thu liễm lại nụ cười trên mặt, hành động này của Ba Hổ khiến nàng sinh ra ảo giác rằng hắn có ý với nàng, “Ta còn phải đi hái nấm, nếu ngươi nhớ Đại Hoàng thì dắt nó đi chơi một ngày, tối đến nó có thể tự về.”

“À…”



“Còn chuyện gì không?”

“Tô Hợp không phải người tốt, ngươi đừng tin vào lời hắn nói. “ Ba Hổ trịnh trọng nói.

“Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết phân biệt.” Mật Nương gật đầu, lần này thì một đường đến chỗ đồi cũng không quay đầu lại.

Lời nói của Mật Nương khiến Ba Hổ càng thêm lo sợ, hơn ai hết hắn biết rõ Tô Hợp là kẻ nham hiểm như nào, hơn nữa còn rất biết cách che giấu, liệu Mật Nương có bị hắn ta lừa gạt?

Hắn cực kỳ lo lắng.

“Ba Hổ nói gì với ngươi vậy?” Mật Nương vừa trở lại, Tô Hợp liền không nhịn được mà nghe ngóng, còn cười khổ nói: “Ta đoán hắn chắc chắn nói xấu ta, hắn tưởng rằng ta ở trước mặt cha hắn cáo trạng hại hắn bị đánh đòn, sau đó liền luôn luôn hiểu nhầm ta, dù ta có giải thích thế nào cũng không nghe.”

“Ngươi đoán đúng rồi, hắn nói ngươi không phải thứ gì tử tế.” Mật Nương nhìn vào mặt hắn ta rồi nói, vì vậy sau khi nghe xong những lời này, trong mắt hắn ta ánh lên sự ác độc, không tránh né ánh mắt của nàng.

“Hắn vẫn trẻ con như vậy, chính bởi vì tính cách này của hắn nên mối quan hệ giữa hắn và cha mình càng ngày càng xấu, cha hắn…..”

“Tô Hợp.” Mật Nương ngắt lời hắn, “Ta không muốn bàn tán sau lưng người khác, cũng chẳng muốn nghe chuyện xưa của Ba Hổ, ta muốn đi hái nấm, còn ngươi?”

“Ta đi cùng với ngươi.” Tô Hợp hai ba bước chân đã đi tới chỗ Mật Nương, lùi lại, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: “Lúc Ba Hổ nói xấu ta, ngươi có đem câu nói này nói cho hắn nghe không?”

“Ta nói ta tự biết phân biệt.”

Tô Hợp ngẩn người ra, một lát sau mới hiểu ý tứ của nàng, cười lớn, dưới chân bị vấp một chút còn nói: “Đi chậm thôi Mật Nương, chú ý cỏ dưới chân không ngã đấy.”

“Đồ rẻ tiền.” Lan Nương thấp giọng phun ra một câu.

“Cười cái gì, ghê tởm.” Ba Hổ cũng nghe thấy điệu cười khoa trương kia, càng thêm buồn bực.