Chương 42

Ba Hổ rời khỏi đám người liền thả chậm bước chân, dường như quá mệt mà không đi bộ nổi nữa, hắn hít sâu vài hơi, nhịp tim trong l*иg ngực đập chậm lại mới đi bộ về nhà.

“Nhị ca.” A Cổ Lạp nghe tiếng bước chân liền đứng dậy, hắn ta liền lướt nhìn nhanh qua mặt hắn, “Nghe Mục Nhân đại thúc nói ca liên tiếp hai đêm đều gác đêm, đám vật nuôi xảy ra chuyện rồi?”

Mục Nhân đại lão chính là lão hán đi gọi Ba Hổ, ông ấy là người hầu do mẫu thân hắn hắn mang về, đã đi theo Ba Hổ cũng 14 năm rồi.

“Vì sao đệ lại tới đây?” Ba Hổ không trả lời câu hỏi của hắn ta, ngồi xuống trước mặt A Cổ Lạp rồi ngáp một cái, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta muốn đi ngủ bù.”

“Đại ca nhờ ta tới, huynh ấy với đại tẩu bị cha nhốt lại rồi.”

“Ồ?” Ba Hổ lấy lại tinh thần, hắn nghiêng người về phía trước hỏi: “Cha của ngươi không định để hai người họ rời khỏi Mạc Bắc sao?”

“Có thể lắm, đại ca muốn đi, huynh ấy nhờ ta truyền tin bảo ca đi cứu huynh ấy.” A Cổ Lạp cụp mắt xuống, vỗ vỗ tay áo có dính lông cừu, đứng dậy rồi nói: “Lời ta cũng chuyển đến rồi, ta vẫn phải đi tư thục, đi trước đây.”

“Nói với hắn là hắn tìm sai người rồi, ta không cứu được hắn, cầu ta không bằng cầu ngươi.” Ba Hổ tựa người ra sau, vắt chéo chân, sắc mặt thêm lạnh lùng: “Cũng thật nực cười, ngươi hoặc Tam Đan chỉ cần tranh thủ lúc lão đầu tử kia uống say thả người là ổn rồi, còn đặc biệt đến để thông báo cho ta. Bảo ta cứu, ta làm sao cứu được? Lại đi gây gổ với lão ta lần nữa? Sau đó, thanh danh của ta càng ngày càng thối, nếu như nhất thời lỡ tay đánh chết lão ta, bị tống vào đại lao, còn đám gia súc của ta thì ngươi hay ai tiếp quản?”



“Ta chưa từng nghĩ như vậy.” A Cổ Lạp nâng mí mắt lên, đáy mắt âm trầm, “Ca cũng biết, cái gì ta cũng không làm, tương lai gia súc tới tay tuyệt đối sẽ không ít hơn huynh.”

“Vậy ngươi cũng biết rõ lần này Mãn Đô Lạp Đồ mang tân nương tử trở về là định làm gì rồi, nếu không nhầm thì chính là lấy phần gia sản thuộc về hắn, tiếc là tính sai tâm tư của lão đầu tử đó rồi, trộm gà không được còn mất nắm thóc.” Ba Hổ nhìn về phía tam đệ của mình như nhìn người tàn hình, thản nhiên nói: “Lão đầu tử tuyệt đối sẽ không chia đàn gia súc đứng tên lão ta cho ta, nếu mà lão đại đi rồi, sau này Tam Đan cũng gả cho người ta, còn lại sẽ rơi hết vào tay ngươi.”

Lông mày của A Cổ Lạp cau lại, không tiếp lời.

“Nhìn đi, bản thân ngươi cũng nhìn tỏ lòng mình rồi, lại không muốn vì thả Mãn Đô Lạp Đồ đi mà đắc tội lão đầu tử. A Cổ Lạp, ham muốn đến gia sản mà không định chính bản thân ra tay, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế? Hay là ngươi nghĩ nhị ca ngươi là thằng ngu si tứ chi phát triển, chỉ biết gây gổ đánh nhau, nghe vài câu của ngươi liền mang nắm đấm quay trở về?” Ba Hổ đứng dậy đi đến trước mặt A Cổ Lạp, bàn tay to, thô ráp vỗ vào gương mặt non choẹt của hắn ta, cười bằng giọng mũi, “Tam đệ, mưu mô của ngươi thì có nhưng còn non lắm.”

A Cổ Lạp cau mày nhìn hắn cởϊ qυầи áo như chốn không người, hắn ta phủi mạnh vào chỗ vừa bị vỗ, một câu phản kháng lại cũng không có liền rời đi.

“Ranh con.” Ba Hổ huýt sáo, nghĩ đến Mãn Đô Lạp Đồ bị nhốt lại mà vẫn còn suy nghĩ muốn chạy trốn, hắn ta lần này mà trốn đi thì gia sản sau này của lão đầu tử một phần cũng không cho hắn.

Việc cưới nương tử có một gia đình nhỏ ảnh hưởng rất lớn đến nam nhân, để hai tay ra sau đầu, nghĩ đến Mật Nương, lông mày của hắn nhăn chặt lại, mãi cho đến khi ngủ thϊếp đi hắn vẫn nghĩ không thông.