Chương 4

“Khu yurt[1] phía trước chính là chỗ ở tạm thời của các ngươi, vốn tưởng sẽ có hơn ngàn người tới, dựng rất nhiều yurt. Bây giờ nghe khẩu lệnh của ta, một mình thì đứng sang bên phải, có người nhà đứng sang bên trái.” Người quản sự cao giọng chỉ huy.

[1] Yurt truyền thống hay ger là một chiếc lều tròn, được bao phủ bởi da hoặc nỉ và được sử dụng như nơi trú ngụ bở những người du mục trong những thảo nguyên ở Trung Á.

Mật Nương nhìn xung quanh, sau một trận hỗn loạn, có mười mấy người đứng bên cạnh nàng, trong đó chỉ có sáu cô nương. Nàng vô thức nhìn sang một bên khác, Uyển Nhi bắt gặp ánh mắt của nàng, nhiệt tình vẫy tay.

“Ta họ Vạn, từ nay về sau các ngươi gọi ta là Vạn chủ bộ là được. Bây giờ ta tới thống kê tình hình của các ngươi một chút, tên gì, bao nhiêu tuổi, lúc ở Đại Khang sống ở đâu, trong nhà làm gì, nói rõ ràng hết cho ta.” Một lão đầu râu bạc trắng cầm quyển sổ dày cộm đi tới, ông ta có tướng mạo người Hán, cho người Đại Khang lần đầu tới Mạc Bắc một chút thân thiết và an ủi.

“Vạn chủ bộ, trước đây ta nghe vị quan gia kia nói tới Mạc Bắc cũng phân nhà cho chúng ta, lều này chính là nhà của Mạc Bắc?” Một nam nhân trung niên to gan hỏi, ông ta hỏi như vậy, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, đều lắng tai sang bên này.

“Cuối thu các ngươi sẽ theo người bản địa di dời về Cổ Xuyên, Cổ Xuyên có nhà ngói gạch, tới lúc đó sẽ phân cho các ngươi, yurt ở đây cũng chỉ là cho các ngươi tạm trú.” Vạn chủ bộ hạ bút viết soàn soạt, bị hỏi cũng không cảm thấy phiền, ông ta hô người kế tiếp, tiếp tục nói: “Cổ Xuyên là đô thành của chúng ta, cũng là nơi đại Cư Thứ sống, nơi này là Lâm Sơn, năm năm trước mới được phân thành khu gia súc, người ở đây chuyển tới còn chưa được năm năm. Mạc Bắc khác với Đại Khang, người ở đây sống cuộc sống du mục, cư trú và đi lại không ổn định. Bây giờ còn đỡ hơn chút, bãi chăn nuôi cố định rồi, một năm chỉ có vào cuối xuân và cuối thu mới sẽ di dời đi xa với quy mô lớn.”

“Nói nhiều các ngươi cũng không hiểu, không hiểu thì nghe hiệu lệnh, sống nửa năm một năm cái gì cũng thông tường, cuộc sống chăn nuôi cũng đơn giản.” Vạn chủ bộ nhìn một người một chó đi tới trước mặt, vén mắt nhìn Mật Nương một cái, hỏi: “Ngươi còn mang chó theo? Nó tên gì?”

“Đại Hoàng, nó tên Đại Hoàng, rất nghe lời.” Mật Nương có hơi thấp thỏm, nàng sợ người ở đây không cho phép nàng nuôi, cầm chặt dây thừng nói: “Ta sẽ trông chừng nó, không cho nó chạy lung tung.”

“Ồ, không sao, chó tốt mà, chỗ chúng ta nhà nào cũng nuôi chó.” Vạn chủ bộ vẫy tay ra hiệu tốp người còn lại tới, điềm nhiên bổ sung: “Thảo nguyên nhiều sói, buổi tối các ngươi không có việc gì tuyệt đối đừng ra ngoài, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh cũng đừng mở cửa.”



“Sói! Chỗ các người còn có sói?” Có người thét lên hỏi.

“Sao? Đại Khang là không có sói hay là không có heo rừng? Ta thấy trông số các ngươi còn có hộ thợ săn.” Vạn chủ bộ hừ một tiếng: “Làm bộ làm tịch.”

Đại khái qua nửa canh giờ, Vạn chủ bộ cầm sổ đứng dậy, nam nhân giắt dao ở phía sau bên phải nói vài câu, sau đó có người tới gọi tên chia yurt.

“Mật Nương, ta với tỷ một yurt, có phải họ dựa theo địa phương phân không?” Vừa vào yurt, Uyển Nhi đã ríu rít kéo Mật Nương lại.

“Chắc không phải, ta không phải người ở trấn Thiên Trà.” Một cô nương gầy yếu phía sau tiếp lời, nàng ấy nói: “Ta tên Bạch Mai, mười hai tuổi rồi, các tỷ thì sao?”

“Ta tên Uyển Nhi, mười bốn tuổi.”

Tổng cộng bảy tiểu cô nương ở yurt này, Mật Nương lớn tuổi nhất, mười sáu tuổi, người nhỏ nhất mới bảy tuổi, tên Oanh Nương.

“Lão thẩm, yurt này giao cho thẩm quản, thẩm chú ý chút, các nha đầu tính tình hời hợt, không biết nặng nhẹ, trời tối nếu còn có người chưa về thì phải mau chóng đến nha môn tìm Hộ huyện thừa.” Ở cổng có người nói, nam nhân mang gương mặt thâm thúy, thân hình cao lớn, nói tiếng quan thoại còn chính thống hơn cả a nãi Uyển Nhi.