Chương 39

Nghĩ tới đó, Mộc Hương liếc mắt nhìn Lan Nương một cái, đứng ở trong nước cả một ngày mới cầm được mười lăm văn tiền công, quay về còn có mặt mũi để khoe hôm nay ăn được mấy bát thịt, cái gì mà ông chủ hào phóng, còn nói nương tử sinh con đang ở cữ. Cái thói chết không thay đổi, đi đến đâu cũng thích dò xét tình hình trong nhà người khác.

"Có thể là thảo nguyên không thích hợp trồng trọt, ngươi xem chúng ta đến đây lâu như vậy rồi một giọt mưa cũng chưa rơi xuống. Nơi này cả người lẫn động vật muốn uống nước đều dựa vào con sông phía trước, con sống ấy chỗ sâu nhất mới đến bắp đùi, nếu tưới tiêu thì nông dân đều sẽ chết khát." Mật Nương xách bình gốm, hỏi: "Ta chuẩn bị đi tắm, có muốn cùng đi không?"

"Ta không tắm." Lan Nương dang rộng hai chân ngồi ở ngưỡng cửa, ngâm trong nước cả một ngày, da của nàng ta đều đã nhăn nheo hết, cũng không muốn dính nước nữa.

"Muội cũng không tắm." Oanh Nương trực tiếp quay về yurt nằm, cô bé rất mệt mỏi, nghe bên ngoài nói chuyện liền nhắm mắt ngủ.

Lúc này bên bờ sông chỉ có bốn cô nương đang múc nước, thừa dịp Bạch Mai và Mộc Hương đang tìm một chỗ ngồi ‘giải quyết’ thì Phán Đệ nhỏ giọng nói: "Mật Nương, nghe nói cừu của ngươi bị bệnh?"

"Ừm, con cừu nhỏ nhất bị tiêu chảy, ba con còn lại vẫn ổn, cừu nhà Ba Hổ cũng không có việc gì, chắc không phải bệnh truyền nhiễm, ngươi yên tâm." Mật Nương nghĩ Phán Đệ lo lắng nàng tiếp xúc với cừu bệnh, quay về ngủ thì những con cừu khác sẽ bị lây bệnh.

"Ông chủ của ngươi giúp ngươi chữa trị cho con cừu kia?” Thấy Mật Nương gật đầu, ánh mắt Phán Đệ phức tạp liếc mắt đánh giá nàng một cái, mới do dự hỏi: "Sao hắn đối xử với ngươi tốt vậy? Có phải vừa ý ngươi hay không?"

Mật Nương kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, giả vờ nói đùa: "Có khi vậy, ta là một đại cô nương tốt, cũng không có tham ăn lười làm, có nam nhân thích cũng phải."



Vành tai của Phán Đệ nóng lên, có vài phần hoài nghi Mật Nương là đang nói móc nàng ta, hậm hực nói: "Ngươi cũng đừng tức giận, đây cũng không phải ta nói mò, mà là mấy thẩm nói chuyện nên ta vô tình nghe được."

"Ồ?" Mật Nương không cần đoán cũng biết là nhóm làm công với nàng ở nhà Ba Hổ, nghiêm túc nói: "Mấy người đó có thể đã suy đoán nhầm rồi, Ba Hổ đối với ta không phải có ý tứ đó đâu. Tính ra ta và hắn cũng không có tiếp xúc qua lại nhiều, hắn rất hứng thú với Đại Hoàng, hơn nữa sữa cừu ta mang về cũng là do nam bộc nhà hắn đưa cho, không phải ý của hắn."

Mật Nương cũng từng có ý nghĩ này, nhưng nàng cân nhắc lại, trước khi nàng tới nhà Ba Hổ làm công, hai người gặp nhau đều có liên quan tới Đại Hoàng, hắn cũng từng đề cập muốn mua Đại Hoàng. Về sau nàng tới nhà hắn cắt lông cừu thì số lần hai người gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, Ba Hổ cũng không biểu hiện cảm tình gì đối với nàng. Điều duy nhất khác người chính là hành vi của nàng, nàng lấy quả trứng nhận từ Triều Lỗ đưa cho Ba Hổ.

"Hắn giúp ta chữa bệnh cho cừu, có thể là hắn cũng không chắc con cừu bị bệnh có lây nhiễm hay không. Nếu ta mang về đây nhỡ có bệnh truyền nhiễm thì gia súc trong nhà của dân du mục ở Lâm Sơn đoán chừng sẽ chết hơn một nửa."

"Ngươi nói cũng đúng, vậy ngươi phải chú ý tới lời đồn, khi có cơ hội thì giải thích, đừng để cho người ta phá huỷ thanh danh của ngươi." Nhìn thấy Mộc Hương và Bạch Mai đã quay về, Phán Đệ lập tức ngừng nói. Nhưng trên đường lấy nước về, đột nhiên nàng ta nói: "Trong nhóm người tới sau có cô nương tên Nhị Ny vẻ ngoài xinh đẹp, mấy ngày hôm trước được một dân du mục đã ba mươi tuổi xin cưới, cho bốn mươi tám con cừu đầu đàn làm sính lễ."

“Nếu nam nhân có nhân phẩm tốt thì lớn tuổi một chút cũng không sao, nhưng với hoàn cảnh trước mắt của chúng ta, có thể gả cho dân du mục còn tốt hơn phải gả cho dân chạy nạn không nhà không tài sản.” Mật Nương xoa cánh tay mỏi nhừ, nghĩ tới con cừu non sống chết khó liệu kia, liền thở dài nói: “Nam nhân có thể lấy bốn mươi tám con cừu đầu đàn làm sính lễ, Nhị Ny gả cho hắn không phải giống như chúng ta, phải luồn cúi khắp nơi tìm việc, làm phần việc này lại nghĩ tiếp theo sẽ làm phần việc gì, suốt ngày trên người toàn mùi khai của cừu, có tắm cũng không hết được. Cứ như vậy đến nồi còn không có mà nấu cơm, không chậu để tắm, rồi cũng không có chăn để ngủ.”

“Đúng vậy, trừ phi là gả cho nhà quan, bằng không về sau gả cho ai cũng đều phải chăn nuôi, ta cũng không muốn gả đi rồi sinh con còn phải sống trong yurt.” Phán Đệ thở phào nhẹ nhõm, lúc nàng ta và Mộc Hương nói chuyện với nhau, Mộc Hương nói Nhị Ny gả cho người cha…