Chương 32

Nói đến đây, Mãn Đô Lạp Đồ nhếch mép cười mỉa: "Hơn trăm con gia súc này cũng trói buộc Ba Hổ, hắn bị đuổi khỏi nhà mà vẫn còn nhớ thương nàng, vừa nghe tin nàng bị đánh thì dù sớm hay muộn cũng chạy về đánh cha một trận."

Ân thị nhất thời không biết nói gì cho phải, nghẹn giọng hồi lâu mới hỏi: "Hai cữu cữu của chàng không đưa nương chàng đi tái giá?"

"Cha ta biết khóc lóc nhận sai, nương ta nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lại chạy về, hai cữu cữu của ta đã mặc kệ nàng từ lâu."

"Ừ... Nhị thúc rất hiếu thảo." Theo những gì nàng ta quan sát được hôm nay, trong bốn huynh muội An Chi, cũng chỉ có sự tức giận của Ba Hổ là thực lòng thực dạ nhất.

"Nàng đừng nhìn dáng dấp hắn cao lớn thô kệch, xách đao như là giặt cướp muốn tàn sát cả nhà, đều là bị bức ra đấy, khi còn bé hắn là người thận trọng, cũng hiếu thảo, còn mềm lòng." Mãn Đô Lạp Đồ suy nghĩ một chút, Ba Hổ khi còn bé thậm chí còn chu đáo hơn cả muội muội: "Chờ lát nữa nàng có thể nhìn xem, Ba Hổ có tám phần giống cha ta, có lẽ vì lý do này mà hắn được nương ta yêu thích nhất."

"Dù sao thì đó cũng là một vòng nhân quả, Ba Hổ được nương chiều, hắn không nỡ bỏ rơi nàng, mặc kệ nàng. Tính tình lạnh như băng khiến người ta chán ghét bây giờ của hắn cũng có công lao của nương ta." Mãn Đô Lạp Đồ thở dài, buông tay nói: "Nàng đừng xen vào cục diện rối rắm của nhà ta, coi như không biết, dù sao sau này chúng ta cũng hiếm khi quay về."

"Được." Ân thị đến đây chắc chắn là có ý định tạo dựng quan hệ tốt đẹp với nhà chồng nhưng quan trọng nhất là tới để thăm dò, bởi vì lo lắng An Chi có gia đình ở Mạc Bắc.

Nhưng cả hai đều không ngờ rằng khi trở về nói rằng hai người họ đã thành thân, Mãn Đô Lạp Đồ đã đổi tên sau khi ở rể thì nam nhân trước đó bị đánh ngã xuống đất phản ứng dữ dội đến mức nhốt hai người lại.

Thất sách rồi, Mãn Đô Lạp Đồ hối hận, hắn ta quên mất Ba Hổ đã rời đi, Ba Hổ không ở nhà, không ai dám đối đầu với cha hắn ta cả.

Ba Hổ mặt lạnh như sương rời đi, hắn phóng ngựa đi trên thảo nguyên mà không hề có phương hướng, loại tình huống này hắn gặp phải không phải một, hai hay ba lần nhưng kết quả đều như thế, nương hắn có chết cũng không hối cải, nhất quyết phải ở lại bên cạnh người đó.



Chạng vạng tối, Mật Nương ngồi trên xe trâu kéo lông cừu về, đôi mắt trống rỗng nhìn ánh hoàng hôn che kín bầu trời, những đám mây nhẹ nhàng uyển chuyển cũng chuyển sang màu cam, giống như ngọn lửa cháy trong bếp, đang nấu một nồi canh gà thơm nồng.

"Triều Lỗ đại thúc, các ngươi nuôi nhiều trâu cừu như vậy, sao không nuôi mấy con gà vịt? Có nước có cỏ, nuôi thả rồi sẽ lớn lên." Mật Nương sờ mặt, nàng không chịu được bữa nào cũng ăn thịt, nếu có trứng gà thì buổi sáng nàng cũng thể làm bát canh trứng bồi bổ cơ thể.

"Trên thảo nguyên có rất nhiều đại bàng, không đợi được gà lớn lên thì đều nằm trong bụng chúng nó rồi." Triều Lỗ đang định nói trên thảo nguyên có gà rừng nhưng ông ấy chưa kịp nói khỏi miệng thì đã thấy một người một ngựa từ từ xuất hiện trong tầm nhìn.

"Chủ nhân, ngài về rồi à?" Triều Lỗ không nhịn được nhìn hắn một cái, khóe miệng bầm tím, gò má xước da, đầu tóc rối tung.

"Ừ, đêm nay ta gác đêm, thúc về dặn người đừng đến." Trên xe trâu chất rất nhiều túi lông cừu, sau khi đi qua đuôi xe thì Ba Hổ mới nhìn thấy trên xe còn có một người nữa.

Mật Nương kinh ngạc nhìn qua mặt hắn, nhìn thấy nút buộc trên áo choàng của hắn đã rơi ra, vạt áo lỏng lẻo để lộ cơ ngực màu mật ong.

Ba Hổ không ngờ sẽ gặp nàng, lần đầu tiên có cảm giác xấu hổ, hắn chịu đựng xấu hổ buồn bực không hé răng, cúi đầu coi như không thấy người, kẹp bụng ngựa để thúc ngựa nhanh chạy đi.

Chạy thật xa mới không nhịn được gõ đầu: "Chết tiệt."

Mật Nương đi ngang qua vẫn còn quay người nhìn theo con ngựa vội vã chạy đi kia, nàng tò mò hỏi Triều Lỗ: "Chủ nhân đánh nhau với kẻ thù sao? Không phải hắn nói đến Tuất Thủy gặp cha nương sao?"

"Chính là đánh nhau với cha hắn, nói là kẻ thù cũng không quá đáng." Triều Lỗ bình tĩnh nói: "Chủ nhân đã lâu không đến Tuất Thủy, chúng ta vẫn đang đánh cược xem cha hắn có phải đã bỏ rượu được rồi hay không."