Chương 29

"Chuyện tốt, ngày sau chúng ta đều có thể sống cuộc sống ăn thịt uống sữa rồi." Mật Nương vuốt vuốt tóc Oanh Nương, an ủi cô bé: "Muội còn nhỏ, làm việc nặng sẽ không cao lớn nổi, ngày sau chúng ta thấy việc nhẹ nhàng sẽ giới thiệu cho muội."

Lan Nương nghe vậy nhịn không được bĩu môi, giương mắt nhìn thấy Mộc Hương khinh bỉ nhìn nàng ta, nàng ta liền liếc mắt lại, hai ba miếng đã ăn xong cơm nói muốn về bên trong yurt ngủ trưa.

"Bữa này lại còn thừa cơm, lúc Phán Đệ tỷ bỏ gạo có phải cũng tính luôn phần của Đại Hoàng vào không." Sau bữa ăn, Bạch Mai thu dọn bát đũa, múc cơm thừa trong thố ra chén ngồi ở ngưỡng cửa tiếp tục ăn, "Mật Nương, hôm nay tỷ không đi làm, chủ nhân cũng lo cơm cho Đại Hoàng hả."

"Không liên quan đến ta, Đại Hoàng là canh cổng cho chủ gia, nó cũng đang đi làm." Mật Nương nói chuyện rất là chột dạ.

Ba Hổ lúc này đang bưng một bát xương cừu trốn đi, thấy Đại Hoàng đã uống hết nước trong chén hắn liền đi ra sông múc một bát thả bên cạnh cọc gỗ.

"Đây là chó ngươi kiếm ở đâu ra vậy? Tối hôm qua ta còn chứng kiến một cô nương đến dắt con chó lông tạp này đi, nó không phải của ngươi hả?"

Ba Hổ cũng không ngẩng đầu, ôm cánh tay đứng ở một bên nhìn Đại Hoàng say sưa gặm xương cốt, "Không phải của ta."

"Không phải ngươi ngươi còn cho ăn cho uống?" Đại ca Ba Hổ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm hắn, thử thăm dò: "Nhìn trúng chủ nhân của nó?" Tối hôm qua cách khá xa, hắn ta cũng không thấy rõ tướng mạo của cô nương kia, nhưng nhìn cái đầu không tính là thấp.

Ba Hổ bị câu nói này làm cho sững sờ, lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: "Cảm thấy nó đáng thương thôi."

Ánh mắt rơi vào trên người Đại Hoàng, nó gặm xương cừu uống chút nước, có lẽ cảm thấy mệt mỏi, tứ chi khẽ cong đĩnh đạc nằm rạp trên mặt đất, hai chân trước đè cục xương lại tiếp tục gặm, phát giác hắn đang nhìn nó, nó còn lắc nhẹ cái đuôi mấy cái.

Hình như cũng không đáng thương như hắn nghĩ, tựa như chủ nhân của nó, gầy gò yếu ớt, nghèo đến một bộ y phục thay giặt cũng không có, đế giày rơi mất dùng mấy cọng chỉ khâu lại tiếp tục mang. Nhưng đứng trước mặt hắn dám trả treo với hắn, ghi thù, còn gan lớn đến mức đem cừu trà trộn vào bầy cừu của hắn.



Mỗi khi hắn tưởng rằng đã nhận rõ phẩm hạnh của nàng, nàng luôn có thể đổi mới nhận biết của hắn về nàng.

"Ta nói ngươi đã cân nhắc như thế nào rồi?" Đại ca Ba Hổ nhìn hắn đang ngẩn người, nói tiếp: "Ngươi là huynh đệ ruột thịt của ta, ta mang tân nương tử trở về, ngươi cũng không thể không quay về một chuyến, vậy cũng quá không nể mặt ta."

"Về sau số lần ta trở về khẳng định sẽ giảm bớt, thời gian cả nhà đoàn tụ năm này ít hơn năm kia..."

"Được, ta sẽ trở về." Ba Hổ lười nghe hắn ta nói láo, "Ngày mai liền lên đường đi."

Hôm sau trời vừa sáng, Ba Hổ đi vào trong đàn ngựa chọn lấy ba con ngựa, nghĩ đến dáng vẻ khó chịu của đại tẩu lúc đi đường, hắn hỏi phương hướng đi chuyển của lạc đà, cưỡi ngựa tìm được bầy lạc đà dắt một con lạc đà mẹ trở về.

"Chỉ có hai con ngựa?" Ân thị nhìn về phía nam nhân nàng ta, nghi hoặc nhíu mày, "Hai ta cùng cưỡi một con?" Không phải nói trong nhà hắn ngựa hơn trăm con sao? Cái này cũng không giống nha.

"Đại tẩu ngươi cưỡi lạc đà, lạc đà chạy ổn định hơn ngựa. Ta thấy ngươi đi đường thường có chút không thoải mái, nghĩ đến đoạn đường này cưỡi ngựa có thể là mài bị thương hai chân rồi nên không dẫn ngựa tới cho ngươi." Ba Hổ có ý kiến với đại ca hắn, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo lên người không liên quan.

Ân thị lập tức đỏ mặt, nàng ta hung ác trừng nam nhân đang cười trộm một chút, chỉ hận nàng ta theo ý của hắn ta hồ nháo, mất hết mặt mũi với tiểu thúc.

Cũng may hắn tựa hồ không hiểu việc kia.

"Nhị thúc, thúc vừa ý cô nương như thế nào? Nếu ta gặp được người thích hợp sẽ làm mối cho thúc." Ân thị cảm thấy con người Ba Hổ không tệ, mười chín tuổi lại vẫn ngây thơ như vậy.

"An tĩnh, không gây sự, đừng khóc lóc om sòm, đừng suốt ngày yêu đương, làm việc quả quyết chút. Ví dụ ta chết đi nàng có thể quả quyết tái giá." Ba Hổ nghĩ nghĩ, tiếp tục bổ sung: "Ta không có ý định rời khỏi Mạc Bắc, đại tẩu nếu như tìm được nữ tử nguyện ý đến Mạc Bắc, ta có thể đi đón. Đồ cưới có hay không cũng không quan trọng, nếu như không nỡ xa cha nương thì có thể mang cha nương tới, nhưng cha nương tốt nhất là loại người bớt lo, đừng ở không đi gây sự."