Chương 20

Mộc Hương muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy Triệu a nãi lại nuốt lời nói xuống, lão thái thái này con mắt giống như là có thể nhìn thấu người khác, nàng ta có chút sợ hãi.

Lúc này cũng là thời điểm dân du mục nấu cơm, Mật Nương dắt chó đuổi cừu một đường đi xuống hạ du thu hút không ít mắt nhìn. Trên đường gặp được một nam nhân ôm một bó lông cừu đi ngược lại, còn khıêυ khí©h một trận chó sủa, Đại Hoàng bị dọa đến cụp đuôi dán vào Mật Nương mà đi.

"Chậc chậc, con chó này thật nhát gan." Một nam nhân để râu quai nón cười to, huýt sáo một cái, con chó đen lớn ở bên cạnh hắn ta đang sủa ầm ĩ nhưng vẫn chăm chú nhìn Đại Hoàng.

"Thúc, con chó này của chú được nuôi thật cường tráng." Đứng lên chỉ sợ cao ngang vai nàng, còn chưa buộc dây thừng, Mật Nương nhìn thấy cũng run chân, nhưng nàng ngoài miệng không chịu nhận mình sợ, "Đây là chó ban đêm ngài mang đi trông coi trâu cừu đúng không? Nó có thể cắn được sói không?"

"Có thể, nuôi nó chính là để phòng sói." Râu quai nón nhìn tiểu nương tử này lá gan vẫn còn lớn, xoay người gỡ miệng chó ra cho nàng xem răng, "Ngươi xem răng nó này, miệng cắn sống không được."

"Nó đuổi kịp sói không vậy? Nhìn rất nặng nề." Móng vuốt đều lớn hơn cả cổ tay nàng, thịt trên đầu chó che muốn hết cả con mắt.

"Nếu như chạy thì có thể không đuổi kịp, nhưng sói tính gian tâm tham, tới chính là vì trộm cừu, làm sao mỗi lần bị phát hiện liền chạy." Râu quai nón nhìn con chó vàng một chút, thật sự là chó giống chủ, người Trung Nguyên thân thể mỏng manh, nuôi chó cũng là giống khung xương nhỏ.

"Ngươi chăn cừu làm sao dậy sớm như thế? Chỉ một mình ngươi?" Râu quai nón hỏi.

"Không phải, ta là đi nhà Ba Hổ làm công ngắn hạn." Mật Nương dõi mắt nhìn, có thể trông thấy yurt cuối cùng bên dưới hạ du, nàng tăng tốc bước chân muốn kéo dài khoảng cách, Đại Hoàng bị dọa đến bỏ chạy chứ không dám đi bộ.

"Ba Hổ? Sao ngươi lại đi nhà hắn? Hắn là người tính tình cổ quái. Vừa vặn nhà ta cũng thiếu người làm việc, ta thấy ngươi thuận mắt, ngươi đi nhà ta là được." Râu quai nón chỉ xuống đối diện, nói: "Yurt bên ngoài buộc vải đỏ chính là nhà ta."

"Ta đã đáp ứng hắn, không thể bội tín, nếu như nhà thúc thiếu người, ta có thể giới thiệu cho thúc mấy người, cũng đều là người tay chân lanh lẹ." Mật Nương nghe vậy thì ngừng chân.

"Nam hay nữ vậy?"

"Bốn tuổi cô nương mười ba tuổi."



"Vậy quên đi, ta muốn nam công." Râu quai nón lắc đầu cự tuyệt, "Ta muốn là công nhân cắt lông cừu, cô nương gầy giống ngươi đều không đè cừu lại được, về sau nếu như có việc nhẹ nhàng ta lại đi tìm các ngươi." Hắn trông thấy Ba Hổ ra, cũng không nói thêm lời, giày cũng không cởi trực tiếp bước vào đi ngang qua bên kia bờ sông.

Mật Nương cũng không dám để giày dính nước, tìm một nơi có cầu gỗ cẩn thận dẫm lên, Đại Hoàng thì tùy ý hơn nhiều, hai ba lần từ trong nước sông nhảy qua, cái đuôi còn rung khẽ mấy lần.

"Ngươi nói ta cho nó ăn có một khoảng thời gian, nó có thể thân thiết với ta hơn không?" Ba Hổ hài lòng với tư thái lấy lòng của Đại Hoàng, không nhịn được muốn ngồi vững oan danh ‘tặc tâm không chết’ này.

"..." Mật Nương không có sức nói không, dù sao nàng thỉnh thoảng cho nó ăn hai miếng mật ong, nó cũng dám nhảy vào hồng thủy liều chết cứu nàng mà.

"Chỉ một mình ta làm công? Còn có những người khác không?" Mật Nương hỏi cái khác.

"Còn có mười, hai mươi người nữa, còn chưa tới, ngày mai ngươi tới cùng bọn họ là được rồi, không cần tới quá sớm." Ba Hổ lườm nàng một chút, nhìn sau lưng nàng gọi một tiếng.

"Triều Lỗ, hắn sẽ mang các ngươi đi cắt lông cừu." Ba Hổ giới thiệu hai người với nhau, chỉ chỉ Đại Hoàng nói: "Triều Lỗ, cầm cho Đại Hoàng một khúc xương, về sau lúc Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang ăn cơm chuẩn bị cho nó một bát. A, còn có, tách ba con chó ra, đừng để Ba Lạp cắt chết Đại Hoàng."

"Ngươi cũng nuôi chó?" Mật Nương phóng ánh mắt nhìn về phía sau yurt của hắn, mười mấy yurt liền cùng một chỗ, đằng trước hẳn là nô ɭệ ở, đằng sau dùng vật liệu tinh mỹ hẳn là nơi Ba Hổ ở.

"Trước đó không phải ngươi đã gặp qua sao?" Ba Hổ nói là ngày nàng mới tới thảo nguyên.

"Ta thấy ngươi nhớ thương chó của ta như thế còn tưởng rằng ngươi không có nuôi chó." Mật Nương nguýt hắn một cái, chân trong chân ngoài, sớm ba chiều bốn.

"Ngươi nói trở nên nhiều hơn rồi." Ba Hổ chép miệng một tiếng, hôm trước lúc hai người nói câu nói đầu tiên, nàng đáp một tiếng ừm liền khiến hắn nghẹn họng.

Hắn mắt nhìn Đại Hoàng, vươn tay muốn vỗ vỗ đầu chó, nhưng nó ngậm xương vòng một vòng đi đến một bên khác.

Rất tốt, vẫn là một con chó ngoan cảnh giác.