Chương 18

"Cha ngươi bị ngươi đánh không chết nhưng coi bộ là sẽ bị chọc giận đến chết." Hộ huyện thừa đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu Ba Hổ là con của ông ấy, ông ấy nghe nói như thế dù có đuổi hai dặm cũng phải đánh hắn một trận mới được.

"Ta nói với ngươi, chuyện cha nương ngươi, ngươi đừng xen vào, đó là chuyện của phu thê bọn họ, ngươi xen vào cũng không có kết quả tốt." Hộ huyện thừa hiếm khi nói câu xuất phát từ tâm can.

"Lười nói với người, đi." Không cùng quan điểm, càng nói càng khó chịu, Ba Hổ quẹo một cái, chạy về hướng tây.

"Ngươi đây là muốn đi chỗ nào?" Hộ huyện thừa giương mắt nhìn, đối diện phía tây chính là chỗ ở của nạn dân, "Đây là đã nhìn trúng cô nương nào rồi? Đưa thịt lấy lòng người ta?" Ông ấy nhiều chuyện truy hỏi.

"Lấy lòng chó."

Chó? Chủ nhân chó? Hộ huyện thừa có chút ấn tượng với cô nương Mạc Bắc mang chó chạy trốn tới đây, ừm. . . Nói như thế nào đây, dáng vẻ thường xuyên mơ mơ màng màng, tính tình có chút quái gở, nhìn có vẻ không dễ nói chuyện.

Vừa nghĩ như thế, Ba Hổ nếu như vì bớt phiền phức, muốn yên tĩnh nhìn trúng cô nương kia cũng không phải không có khả năng, chính là hai người này ở chung với nhau vậy thật là vô vị.

Ba Hổ cất thịt sói đến bên cạnh phía Tây bờ sông chính là thời điểm lộn xộn, hắn tìm một hồi mới nhìn thấy Đại Hoàng, nó bị cột ở trên cửa yurt nằm ngủ, nghe được tiếng bước chân mở mắt ra nhìn thấy là hắn, giật mình một cái nhảy dựng lên.

"Đừng sợ đừng sợ, ta không bóp ngươi, cũng không đánh ngươi." Ba Hổ không có tới gần, ngồi xổm xuống vứt thịt sói qua, "Không có độc, thêm đồ ăn cho ngươi, ngươi xem người gầy đến còn không ra dạng chó nữa rồi này."

Đại Hoàng cảnh giác cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lại nhìn nam nhân mắt cười tủm tỉm, lè lưỡi cuốn hết nước miếng chảy ra vào trong mồm, cắn khối thịt, đưa lưng về phía nam nhân, miệng lớn cắn xé.

"Ngươi nói ánh mắt ngươi có kém hay không, chọn một chủ nhân gầy còm, ngươi cũng đi theo đói thành da bọc xương, cứ như vậy ngươi còn quyết định theo nàng, ngươi nói ngươi theo ta tốt bao nhiêu, ta bữa bữa đều cho ngươi nếm thức ăn mặn." Ba Hổ có chút hăng hái khuyên chó phản chủ.

"Ngươi quả nhiên là tặc tâm không chết."

Giọng nói u lãnh vang lên ở sau lưng, Ba Hổ dừng lại, thầm than không may, nhưng cũng không có hoảng hốt, đứng lên nói: "Lý giải một chút, chó không chê nhà nghèo làm cho người ta yêu thích, ta không nhịn được muốn chọc nó."



"Mật Nương, hắn là ai thế?" Uyển Nhi hỏi, nàng ấy cùng Mật Nương cùng ăn cùng ngủ, làm sao không biết Mật Nương quen biết được một người dân bản xứ nỡ cho chó ăn thịt từ lúc nào? Nhìn dáng vẻ nói chuyện này, hai người còn rất thân quen.

". . . Ba Hổ." Mật Nương nghĩ nghĩ, nàng chỉ biết đó là tên của hắn.

Ba Hổ không có hứng thú nói chuyện với mấy cô nương ánh mắt lóe sáng này, hắn làm như không nhìn ra ý tứ muốn làm quen của bọn họ, nói với Mật Nương: "Chỗ ta đang tuyển nhân công làm ngày, một ngày bốn mươi văn, không lo ăn, việc cũng không tính nhẹ nhàng, chính là cắt lông cừu, ngươi xem ngươi có muốn tới hay không."

"Muốn." Mật Nương một lời đáp ứng, chỗ Triệu Thanh Sơn đều là chọn người có sức lực lớn, còn chỉ nhận nam nhân, nàng không được bên đó tuyển chọn.

"Được, buổi sáng ngày mai ngươi tới, căn nhà cuối cùng ở hạ du." Ba Hổ nhìn Đại Hoàng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi có muốn để Đại Hoàng cũng tới làm công ngắn hạn hay không? Không có tiền công nhưng nuôi cơm."

Mật Nương nhìn nam nhân một chút, Đại Hoàng gầy còm ngay cả một con thỏ cũng không đuổi kịp, làm công ngắn hạn thì có thể làm cái gì? Nàng hiểu rõ Ba Hổ là thích chó, không muốn nhìn thấy Đại Hoàng đi theo nàng đói bụng.

"Đa tạ ngươi, ngày mai ta sẽ mang nó tới."

Ba Hổ nhịn cười không được, "Thức thời." Không có ngu ngốc khăng khăng.

Chờ Ba Hổ đi rồi, Mật Nương ngồi ở ngưỡng cửa đợi Đại Hoàng ăn xong thịt dẫn nó đi chăn dê, nàng cũng không dám để nó ở nhà một mình, không chừng kẻ có ý đồ xấu kia thừa dịp nàng không ở nhà làm thịt nó.

"Mật Nương, ngày mai ngươi có thể dẫn ta đi theo không? Ta chỉ cần ba mươi lăm văn tiền, mỗi ngày cho ngươi năm văn." Một cô nương lại gần nhỏ giọng nói.

Mật Nương nhớ không nổi nàng ta tên là gì, cũng chưa từng nói chuyện với nàng ta.

"Vừa rồi sao ngươi không tự mình hỏi hắn?" Nàng chỉ là tò mò, mới đến hai ngày, người này làm sao lại cho rằng nàng có bản lĩnh ở trước mặt chủ gia tìm việc giúp bạn.

"Hắn rõ ràng không muốn nói chuyện với chúng ta, nhìn tính tình cũng không tốt." Phán Đệ nhỏ giọng giải thích.