Giới Bia trong thức hải của hắn, có thể để hắn tự do xuyên qua hai thế giới, chỉ cần tâm niệm khẽ động là có thể biến mất vô tung vô ảnh.
Nói cách khác.
Hắn có thể dùng bug, chỉ cần hắn không muốn chết, thì không ai gϊếŧ được hắn.
- Hoàng Xảo Xảo muốn gϊếŧ chết mình không phải một ngày hai ngày, trước kia tu vi của ta thấp, không dám cứng đối cứng với nàng, nàng là Hóa Khí cảnh, hiện tại mình cũng là Hóa Khí cảnh.
Từ Lạc suy nghĩ qua ít ngày nữa, mình tế luyện thành m Sát Hồn Khôi Kỳ, chuyện thứ nhất chính là dùng tiện nhân này tế cờ.
Nhìn sắc trời, cũng sắp tới giờ Xích Luyện lão nhân đi ra thu hồn rồi.
Vì đề phòng vạn nhất, tâm niệm khẽ động, thân ảnh Từ Lạc trực tiếp biến mất, trong lúc thoáng qua lại xuất hiện lần nữa.
- Bug nơi tay, có gì phải sợ!
Mọi người nghe nói dịch trưởng qua thì vội vàng đứng lên, xếp thành nhóm ngay ngắn. Lý lão đầu đứng ở cuối cùng với gương mặt tái mét, bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy.
Chẳng bao lâu, bên ngoài viện xuất hiện một nam một nữ.
Nam tử thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ khoảng chừng hai mươi. Hắn mặc một bộ trang phục màu trắng đầy khí thế oai phong, trông rất ung dung thoải mái. Một tay cầm quạt giấy, một tay nghịch Huyết Ngọc Thạch.
Đây chính là Trần Hồng Phi, dịch trưởng quản mấy tạp dịch bọn họ. Đồng thời, hắn cũng là đệ tử ngoại môn của Xích Luyện Tông.
Còn có một nữ tử đi theo sau lưng hắn.
Nữ tử trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ trang phục màu tím bó sát người càng tôn lên vóc dáng lả lướt, trên lộ vai, dưới lộ đùi, cổ áo mở rộng khiến một mảng trắng ngần càng như ẩn như hiện, dụ cho người ta liên tục mơ màng.
Mọi người đều biết nữ tử này là nô bộc của Trần Hồng Phi, tên Hoàng Xảo Xảo.
Nhất là Từ Lạc càng quá quen thuộc với Hoàng Xảo Xảo. Xét từ một ý nghĩa nào đó, trước đây Hoàng Xảo Xảo còn là sư tỷ của hắn.
Nửa năm trước, không chỉ có một mình hắn là đệ tử phản bội Kim Hà Tông. Ngoài hắn còn có hơn hai mươi người khác. Hoàng Xảo Xảo chính là một trong số đó.
Lúc đầu, Hoàng Xảo Xảo và hắn đều là tạp dịch của Xích Luyện Tông. Về sau, nàng ỷ vào mình có chút nhan sắc mới dụ dỗ Trần Hồng Phi, trở thành nô bộc của hắn.
- Công tử, ngài ngồi đi. Để nô tỳ đi thu âm hồn giúp ngài.
Hoàng Xảo Xảo móc từ trong túi trữ vật ra một cái ghế, cung kính hầu hạ Trần Phi Hồng ngồi xuống, sau đó đi vào trong viện.
Có lẽ bên trong hang động có mùi rất khó ngửi, Hoàng Xảo Xảo dùng khăn tay che mũi với vẻ ghét bỏ:
- Buồn nôn muốn chết. Sao những kẻ vô dụng các ngươi lại thối thế!
Nàng đứng ở cửa viện, chán ghét nhìn lướt qua, không nhịn được mắng:
- Tất cả đều ngây ra đó làm gì nữa? Các ngươi còn không mau giao âm hồn ra? Chẳng lẽ các ngươi còn tính chờ ta đi vào thu của từng người à? Thật là… thối muốn chết rồi!
Đám người không dám chậm trễ, lần lượt nộp túi nạp quỷ đã chuẩn bị sẵn từ trước lên. Khi đến lượt Từ Lạc, hắn cũng đưa túi nạp quỷ tới.
- Đứng lại!
Hoàng Xảo Xảo liếc nhìn túi nạp quỷ, sau đó nhìn chằm chằm vào Từ Lạc và mở miệng chất vấn:
- Sao tháng này lại là một âm hồn?
- Bên ngoài thôn đều có tu sĩ chính đạo đang chiếm giữ. Ta gϊếŧ hơn ba mươi người mới rút được một âm hồn.
- Ha!
Hoàng Xảo Xảo cười lạnh, rõ ràng không thể nào tin được lời Từ Lạc nói. Chỉ có điều, Trần Hồng Phi đang ở đây, nàng không tiện nói gì nữa.
- Lý lão đầu, âm hồn của ngươi đâu?
- Ta.... Ta....
Lý lão đầu hết sức lo sợ, ấp úng hồi lâu mới quỳ xuống giải thích:
- Tiểu lão nhi gϊếŧ rất nhiều người ở bên ngoài, lúc mở đàn bày trận chuẩn bị rút âm hồn.... lại có tu sĩ chính đạo tới. Tu vi của bọn họ rất cao, tiểu lão nhi không phải là đối thủ....
- Nói cách khác, tháng này ngươi không rút được âm hồn, đúng không?
Trần Hồng Phi vừa rồi vẫn còn thong thả. Khi biết Lý lão đầu không rút được âm hồn, hắn lập tức sa sầm mặt xuống.
Lý lão đầu quỳ xuống đất, dập đầu xin tha:
- Mong Hồng Phi công tử cho tiểu lão nhi thêm một cơ hội. Tháng sau, tiểu lão nhi nhất định sẽ rút hai âm hồn bù lại phần thiếu của tháng này.
- Bù lại? Bản công tử đã từng nói qua, chỉ cần không nộp âm hồn sẽ khiến cho ngươi ăn không hết còn gói mang đi!
Ánh mắt Trần Hồng Phi lộ vẻ hung ác, quát lạnh một tiếng:
- Đánh cho ta! Đánh thật mạnh vào!
- Lão súc sinh không biết điều!
Hoàng Xảo Xảo lấy ra một cái roi da quất lên người Lý lão đầu một roi.
Một tiếng vυ"t rít lên chói tai, Lý lão đầu bị đánh cho ngã lăn ra đất, đau tới nhe răng nhếch miệng, kêu gào thảm thiết.
- Đồ lão già đáng chết! Ngay cả một âm hồn cũng không rút ra được, ta đánh chết ngươi!
Vút!
Hoàng Xảo Xảo cắn răng cười lạnh. Nàng ta tâm địa rắn rết, tay cầm roi da ra sức đánh, mỗi roi quất xuống đều khiến cho da tróc thịt bong. Lý lão đầu đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét đau đớn giày vò tâm can người khác.