Chương 8
Hà Văn viết xong bức thư chia tay gởi nàng, liền ngã mình lên giường, căn nhà trống lạnh, nổi cô đơn tràn ngập bao phủ. Ba mẹ chàng đều di dân sang Anh, để lại hai em nương tựa lẫn nhau ở quê nhà, hàng tháng họ gởi tiền trợ cấp về đầy đủ lo việc ăn, việc học, mua sắm các thứ, nên tiền nong đối với hai anh em chàng chẳng bao giờ thiếu thốn, có thiếu thì chỉ thiếu sự ấm áp của gia đình mà thôi. Rồi như sự sắp đặt mới nhất của ông trời, đầu tháng trước chàng nhận được di thư bảo lãnh từ ba mẹ, họ đã tính toán kế hoạch đoàn tụ từ một năm hơn rồi, nhưng vì chàng còn có quá nhiều dự tính chưa hoàn thành nên nấn ná ở lại tới giờ.
Thư bảo lãnh với chàng trong giờ phút này đây càng khiến chàng phát điên, phát buồn, phát hoảng loạn, cả tuần chàng cứ như kẻ khùng làm toàn chuyện khó hiểu, đại loại như việc chàng ăn cơm trắng với muối tiêu, thỉnh thoảng đi tắm chỉ gội có cái đầu, còn thân thể thì quên bén, miệng lúc nào cũng lầm bầm, chạm mặt em gái thì chàng kiếm chuyện hét thật to cho Trinh hoảng vía mà chạy mất dép, chỉ duy nhất những lúc lên giường ngủ chàng mới thật sự dễ chịu, bởi giấc ngủ đã mang chàng tới gặp Vân, Vân chủ động nắm tay chàng, còn hôn má chàng nữa chứ, động trời hơn là nàng cho chàng biết đã yêu chàng từ lâu lắm, thuở còn khai thiên lập địa, giấc mơ làm chàng thèm rõ giải, cứ thế cho tới sáng...
Nằm sãi lai trên giường, hai tay hơi rảnh rỗi chẳng việc gì làm cứ vò đầu bứt tóc, mắt nghênh ngang đặt trên trần nhà, ngôi nhà yên tĩnh đến bực mình khiến chiếc môi chì không sao chịu nổi phải gào to:
-Không, tôi không muốn đi, không muốn đi...
Tiếng chuông ngoài cổng chợt reo vang, cùng lúc có cả chuông điện thoại trong phòng reo liên tục, chàng cáu bẩn bịt chặt hai tai, mà tiếng chuông quái đãng mang âm thanh náo loạn chạy dài trong óc đến nhức cả đầu. Bấy giờ chàng mới bật dậy nhìn ra khung cửa sổ, kẻ phá bĩnh không phải ai xa lạ mà chính là Tuyết Vân, lòng chàng vui như mở hội, toan chạy xuống lại nghe tiếng chuông điện thoại chết tiệt phá rối, chàng vội vã nhấc nhanh ống nói lên, rồi cúp ngay xuống như chẳng thèm quan tâm tới cái kẻ vô duyên bên kia đầu dây. Văn lật đật ba chân bốn cẳng như tên bay lao xuống, chuông cửa vẫn còn reo, nó reo dữ dội và hối thúc. Đã ra tới sân vườn, người khách đứng bên ngoài trông thấy chàng là liếc dọc liếc ngang, khuôn mặt khó chịu, chàng mở nụ cười trấn tĩnh, tay nhanh nhảu mở cửa, giọng điệu của kẻ mắc lỗi bao giờ cũng yếu ớt
-Xin lỗi để Vân phải đứng chờ
-Anh làm cái quái gì trên ấy thế, em tưởng anh vắng nhà rồi chớ- Câu nói chợt thựng lại, nàng chuyên chú nhìn chàng, nhìn thật kỷ, một phát giác mới, nàng hồn nhiên cười- anh...anh...
Văn bối rối trước cử chỉ lạ lùng của Vân:
-Tui, tui làm sao?
-Anh xem bộ dạng của anh kìa, y như người sau cơn mộng.
Chàng bấy giờ mới sực nhớ, sáng nay ngủ dậy chưa chải đầu, áo chưa thay, chiếc quần sọot làm chàng cảm thấy mắc cỡ, đây là lần đầu tiên chàng bỏ mặc vẻ bề ngoài của mình. Chàng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn nàng
-Thôi Vân vào nhà ngồi chơi, chờ anh Văn một tí!
Nàng miễn cưỡng theo sau chàng, họ vào phòng khách, căn phòng lớn như chiếc hộp khổng lồ, rộng rãi và rất thoáng, có lò sưởi, có máy hát đĩa, có tủ kính trưng bày các cổ vật, bốn bức tường được treo bốn bức tranh lụa Trung Quốc, chính giữa bộ salon cao cấp, nền nhà trãi thảm nhung đỏ...Vân đứng nhìn dáo dát, buột miệng:
-Sang quá!
Hà Văn trong bộ dạng tươm tất, gọn gàng, bước vào:
-Sao Vân không ngồi chơi
Nàng khách sáo:
-Tôi ngại!
-Có gì mà ngại chứ, Vân cứ xem như nhà mình
Chàng ấn vai nàng ngồi xuống salon, chàng ngồi cạnh, lấy tách rót nước mời nàng
-Vân dùng nước
Nàng nhấp một ngụm, không khí chỉ có hai người trong một chiếc hộp khổng lồ kể ra khá là hồi hộp, mà hồi hộp chuyện gì nàng cũng chẳng biết, môi ơ hờ hỏi:
-Em gái anh đâu?
Chàng đáp qua loa:
-Nó đi luyện thi rồi
-Chị ấy siêng thật
Chàng đưa nàng vào vấn đề chính, ngọn gió nào thổi nàng tới đây, chàng muốn biết lý do vì sao nàng hiện diện ở nơi thiết nghĩ nàng không thích, nàng là người băng giá thế, lại chẳng ưa gì con trai, nay tới gặp chàng hẳn là có động lực gì đó thúc đẩy, nghĩ thế chàng nhập thẳng đề tài:
-Vân tới đây chắc hẳn có chuyện gì đó...?
-Anh hai nhờ tôi đến
-Sao cậu ta không đến?
Nàng đáp gọn:
-Bệnh!
Chàng giật mình:
-Bệnh gì?
-Bệnh khó nói, nên...Tuyết Vân mím chặt môi, cụp mắt xuống, tới chừng ngước lên nàng bắt gặp cái nhìn say đắm như thôi miên của Văn. Ánh mắt nàng bị chàng thu hút đến không thể cưỡng lại cũng dán chặt vào chàng, hai đường nhìn giao nhau, thời gian bỗng bất động, một cảm giác hòa hợp tình cảm nhẹ nhàng len lõi xâm chiếm quả tim non nớt, ánh mắt chàng chứa lửa, lớp băng trong người nàng ý thức tự tan chảy,ánh mắt chàng có ma lực khiến tim nàng đập loạn xà ngầu
Cứ thế đôi chân chàng đi chuyển đến chổ nàng, nàng ngồi yên. Cứ thế đôi tay chàng xiết chặt vòng eo nàng, nàng vẫn ngồi yên. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác rằng hạnh phúc đang ở rất gần, đôi môi chàng cũng đang ở rất gần hạnh phúc. Đôi môi đầy quyền lực đang tự tung hôn lên trán nàng, trượt xuống mũi nàng, trượt dài hai gò má, trượt mãi, trượt mãi cuối cùng cũng chịu dừng ở môi nàng. Mắt Vân nhắm nghiền, mùi đàn ông khiến nàng khan khác, cái cảm giác được một người khác phái hôn sao lại đặc biệt hơn cả nụ hôn ngọt ngào của Mẹ, và nhột nhạt ở cha.
Một phút...hai phút...rất nhiều phút trôi qua, ý thức ban đầu trở lại hoàn toàn, nàng là tảng băng, nàng là mùa đông, nàng là gió núi, nham thạch, nàng nhớ ra cái con người ban đầu hình thành trong nàng, nàng dùng hết lực xô chàng ra. Xấu hổ lẫn e thẹn làm mặt nàng đỏ hồng như hột lựu thật đẹp. Thấy chàng có vẽ còn đang phiêu du ở hành tinh nào đó, nàng không nở bạt tai chàng vì tội ngông cuồng, nên đành ấm ức bỏ chạy. Chàng định thần lại thì nàng đã ở ngoài cổng, rồi tan biến đâu mất.
Về tới nhà, Vân chạy thẳng vào toilet, rửa mặt, súc miệng nhiều lần, tẩy xóa hết tất cả những gì vừa xảy ra, với nàng sự việc quá bất ngờ, bị một thằng con trai hôn quả thật nàng có hơi bị sốc. Vân rùng mình lại tiếp tục chạy lên lầu, chưa chạy tới phòng đã tông người vào anh hai đang đi tới. Văn Khánh dò xét em gái
-Mày bị ma đuổi hay sao mà chạy bạc mạng vậy, chuyện tao nhờ đã làm chưa em ngoan
-Chưa!- nàng đáp nhanh, không muốn nghĩ gì tới Văn và nụ hôn nồng nàn mang dịch cúm tình yêu, làm con tim nàng sắp sốt rét, nàng phớt tỉnh anh bằng cách cười ngớ ngẩn- em quên rồi!
Văn Khánh chưng hửng:
-Quên, quên là thế nào?
-Quên tức là không nhớ
Nàng vội lách qua người anh, nhẹ bước về phòng, tâm trạng mịt mù bởi những câu hỏi kéo về như mây đen, giá trên đời đừng tồn tại tình yêu nam nữ thì hay biết mấy, nhưng nếu không tồn tại thứ tình yêu ấy thì giờ chắc cha mẹ chẳng gặp nhau, và ta làm sao hiện diện trên cõi đời này chứ. Vân ơi, bình tĩnh lại chút đi!
******
Tuyết Vân khép cửa lớp, xung quanh nàng ngoài mấy chục chiếc bàn trống, thì trước mắt là tấm bảng đen lớn, nàng uể oải ngồi xuống một chiếc bàn ở cuối góc phòng, tay chống cằm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, vài cụm mây trắng lơ lững trên không, cành điệp già có vài con chim sẻ, hình như chúng còn đang líu lo tình tự với nhau nữa, chốc chốc chúng lại bay lượn ung dung hết đậu lên bệ cửa sổ lại sà xuống sân nắng, thỉnh thoảng lại lượn vòng trong lớp như cố tình dễu cợt sự quạnh quẽ, đơn điệu quanh nàng.
Nàng thì ơ thờ lắm, hình ảnh ở nhà Hà Văn cứ như thước phim chiếu chậm không ngừng lập lại trong đầu, nàng cảm thấy khó chịu, nụ hôn đầu bị cướp mất, và từ đó đem lòng nhớ nhung một người xa lạ, rõ là khùng. Nhưng biết làm sao hơn, mọi việc đến thật bất ngờ mà nàng thì chẳng phải thần thánh lường trước hết sự việc. Thôi thì đành phó mặc, lập trường như bức tường thành sụp đổ. Kể ra được gặp chàng ước chừng cũng lại duyên kỳ ngộ nữa đây. Nàng nhớ lại buổi đầu, nhớ đoạn đường chàng đón đợi nàng, nhớ ánh mắt dõi theo lời ca của nàng, gần nhất là nụ hôn ngọt ngào tha thiết, chàng như ánh mặt trời làm tâm hồn băng tuyết phải ấm lên mà tan chảy, khuôn mặt chàng giờ đã cũ rích trong tim nàng.
Khép chặt mắt, giọt lệ nào vô tình hoen trên mi, cơn gió nào lọt qua ô cửa thổi tung mái tóc đến rối nhùi. Mắt chợt mở to, lệ chợt tụ thành dòng chảy xuống gò má. Tình yêu đến thật mơ hồ, nàng không còn muốn trốn tránh, nàng giơ tay đầu hàng vô điều kiện, nàng đã bị chàng làm chinh phục, dĩ nhiên nàng sẽ đón nhận tình cảm nơi chàng, sau đợt thi kết thúc.
Cánh cửa kêu kèn kẹt, rồi bật mở, Thụy Biên đi vào:
-Thì ra mày ở đây- tiếng nàng làm không gian yên ắng trở nên khuấy động- tao đợi mày ngoài cổng khá lâu
Vân khẽ trách:
-Đợi làm gì, không phải tao bảo mày về trước rồi sao?
-Tại tao thích nói lời tạm biệt với một người bạn thân trước lúc ra về
-Mày lúc nào cũng khôi hài, nhưng giờ đây...tao muốn được yên tĩnh và không ai quấy rầy
Biên nhướng cao mày
-Sao gọi là quấy rầy, tao chỉ quan tâm thôi, mày dạo mày có cái gì đó là lạ
Tuyết Vân buồn bã đáp:
-Tao sắp tiêu tùng rồi
Thụy biên ngồi xuống đối diện bạn
-Mày nói khùng gì thế?
-Tao sắp chết đuối giữa biển rồi, tao đang cần một chiếc phao để tự cứu mình, nhưng chưa kịp vói lấy chiếc phao thì bản thân tao xem chừng đã bị chìm sâu dưới đáy
Biên tròn xoe mắt ngạc nhiên:
-Mày nói văn vẽ quá, tao nghe chẳng hiểu gì hết
Vân thu hết can đảm, kề môi vào tai bạn nói nhỏ:
-Chắc tao đã "iêu" rồi mày ơi!
-Yêu! Biên phá ra cười chế nhạo- mày mà cũng biết yêu, tình yêu theo sự hiểu biết của mày thì nó như thế nào? bất chợt Thụy Biên suy nghĩ thế nào mà buột miệng- chắc anh Minh Nhật hớp hồn mày rồi hén!
-Đừng có cười, tao hoàn toàn nghiêm túc đó- Vân cáu gắt, rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng chụp lấy vai bạn-Mày vừa nói câu gì?
-Thì tao nói về anh tao, ảnh viết thơ tình cho mày, bức thư mà mày chê khô như ngói đó
-Là Minh Nhật ư?
-Ừ.
Thụy Biên cười tươi rói khi nghĩ mục đích se chỉ hồng của mình xem chừng sắp thành công, trong khi Tuyết Vân bối rối, nàng sững sốt pha lẫn bàng hoàng, vặn vẹo hỏi:
-Nói như vậy chuyện ở Vọng Lầu Cát cũng do mày sắp đặt
Biên vẫn bình thản
-Phải, anh tao thích mày lắm, còn tao... tao cũng quý mày nữa
-Không thể nào, mày đừng tự sắp đặt như thế, tao không thích, cũng chính vì bức thư...-Tuyết Vân nhăn mặt- mà xảy ra quá nhiều xung đột, giá anh tao không lục cặp thì không phát hiện, tao tức sao mình chẳng chịu hủy nó đi, giá tao không thuận ưng tới nhà Hà Văn thì chắc bây giờ tao vẫn còn là mình
Thụy Biên không ngờ sự thể lại đưa đến một cục diện rối rắm như thế này, nàng úp mặt vào lòng tay che dấu sự ăn năn, một hồi lâu gắng gượng nói:
-Tao xin lỗi, tao đã lo chuyện bao đồng, dù sao thì tao nghĩ được yêu kể ra cũng hạnh phúc, nhờ đó mày có thêm quan niệm mới về tình yêu
-Quan niệm mới trong tình yêu liệu có tốt cho tao không?- Vân cười buồn- tao không ngờ mình dễ dàng từ bỏ những gì mình tạo nên, có lẽ tao đã trúng tên độc rồi, và tao đang rất cần tự tin để bước qua kỳ thi cuối năm
Không khí đang lúc nặng nề thì lệ Trinh và Vũ Quyên từ sau cánh cửa chui ra, sự xuất hiện đột ngột làm Vân hơi ác cảm, Biên ngỡ ngàng nhìn bà chị họ đang thấp giọng nói:
-Xin lỗi, làm phiền quý vị- khúc khuỷu tay vào bạn, Quyên tiếp- Trinh không phải mày có chuyện muốn nói với Vân sao? day dưa vì một tên con trai chẳng đáng chút nào.
Lệ Trinh cố thu hết can đảm nhìn thẳng Tuyết Vân, người con gái trước mặt có đôi mắt hồ thu, người con gái dễ làm xao động các chàng trai nhờ vào cặp mắt, chả trách Minh Nhật...nàng ngại ngùng:
-Mười Lăm phút trước tôi có tới nhà tìm, nhưng chẳng gặp ai, tôi đoán chắc bạn còn ở trường, khi đến đây...
-Bạn đã nghe hết mọi chuyện- Tuyết Vân cắt ngang lời Trinh, nàng nghiêm nghị thấy rõ, có phần thẳng tính- và chắc bạn muốn biết người tôi sắp phải lòng là ai đúng không?
Vũ Quyên chiêm vô một câu nhạt nhẽo:
-Bạn thông mình quá!
Thụy Biên nghe mà phát bực, nàng lườm chị họ mình, xem chừng rất thù nghịch:
-Ở đây không có chuyện của Quyên
Vũ Quyên giậm chân dỗi:
-Nhưng lệ Trinh là bạn thân của chị
Thụy Biên càng gay gắt hơn:
-Hãy để họ tự giải quyết vấn đề, chị chẳng có quyền tham dự
-Em...
-Thôi đủ rồi!
Tuyết Vân đứng phắt dậy, lạnh lùng đến khó gần gũi
-Hai người làm ơn quên hết những gì tôi nói, tôi chẳng phải lòng ai hết- nàng so vai- người có trái tim chai sạn như tôi khó lòng mà yêu nổi một người
Vân quơ lấy cặp da ôm sát vào l*иg ngực xông ra cửa, bỏ lại đằng sau những con người ngơ ngác. Giọng Vân ngoài hành lang hơi chói tai
-Minh Nhật anh đến đón Thụy Biên, bạn ấy còn ở trong lớp...
Cả ba cùng nhìn ra, Minh Nhật đứng sờ gáy, vẽ trên khuôn mặt chàng là dấu hỏi to tướng.