Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một thiếu nữ xinh tươi như đóa hoa vừa chớm nở. Ở lứa tuổi đẹp nhất của người con gái, chưa hết hẳn ngây thơ, cũng vẫn chưa đủ dày dạn yêu kiều, nhưng sức sống và tuổi trẻ chính là cơ hội của họ, là m …
Xem Thêm

Chương 5
Thụy Biên có đặt một phòng tại Vọng Lầu Cát. Đêm nay cuối tuần nên tương đối đông khách

-Mày biết gì không hôm nay anh tao chiêu đãi đó- Thuỵ Biên háo hức nói- cứ vô tư mà vui vẽ

-Tao tưởng mày có ý tốt thao tao chứ, ai dè...-Tuyết Vân lắc đầu không hài lòng

-Tao làm gì có nhiều tiền mà tới nơi sang trọng này- Thuỵ Biên tự dưng nổi hứng khoe nẻ ông anh tài giỏi của mình- anh tao là kỹ sư, ảnh còn biết thiết kế nhà cửa nữa, đẹp trai hơn Đan Trường

Tuyết Vân bông đùa

-Tao nhìn thành đan...g buồn. Thôi cho tao xin, hàng quãng cáo thường hàng kém chất lượng

-Ối dào, tao quên mất người không có trái tim như mày, làm sao đủ tư cách hiểu mấy tiếng "tình yêu sét đánh". Biên quàng tay qua vai Vân, cặp kè- mình vào thôi, không khéo ổng đợi sốt ruột nãy giờ cứ nhá điện thoại hoài bực thiệt!

Thấy cử chỉ bạn lo lắng cho anh, nàng buột miệng vô tư:

-Làm gì căng thẳng thế, gặp mặt bình thường thôi mà

Căn phòng đựơc lấp kính cách âm, hơi tôi tối, có những ánh đèn xanh đỏ lập loè, có rèm cửa xanh, có máy điều hoà. chính giữa nguyên bộ salon dài, chiếc bàn kiếng hột xoài to đùng, trên bàn bày sẳn mấy chai nứơc suối và một ít bánh ngọt, kẹo chocola. Thuỵ Biên ngồi cạnh anh trai, Vân thì ngồi kế bên.

-Anh tên Minh Nhật rất vui đựơc quen biết em- Anh trai Biên tự giới thiệu

-Em cũng vậy- Vân gật đầu chào, Minh Nhật tiếp:

-Biên nó hay nhắc nhiều tới em, bảo em học giỏi, đàn điêu luyện, con cú mà nghe cũng thành con thiên nga

-Trời đất! Vân khẽ kêu, mặt đỏ vì mắc cỡ chứ không phải vì đựơc khen tặng, quay sang háy bạn, nàng rù rì:

-Mày giở trò gì thế? định mai mối tao cho anh mày à, uổng công thôi!

Biên nhe răng cười trừ, Minh Nhật lại đánh tiếng:

-À, hồi nãy có tốp nào tới nói bạn bè gì với hai em, anh không quen hai gã con trai nhưng nhận ra đựơc người con gái

Tuyết Vân nhướng cao mày

-Chắc anh trai em đó- nàng hỏi- họ đâu rồi hở anh?

-Họ đi ra ngoài, họ hẹn lát quay lại

Thuỵ Biên hỏi nhỏ qua tai bạn

-Sao mày biết là anh mày

-Lúc tao thưa chuyện cùng mẹ, chắc ảnh nghe đựơc

-Mày sướиɠ nhỉ, vệ sĩ theo tháp tùng, còn vui vẽ nổi gì

Thuỵ Biên thở dài trong lúc anh nàng đăm đắm nhìn Tuyết Vân, người con gái xinh như hoa này mà lại có trái tim băng giá như lời Biên nói thì thật khó tin. Vân chẳng nghĩ ngợi gì chỉ cúi đầu vân vê áo, mặc Biên ngồi chọn bài hát

Cánh cửa phòng hé mở, đi đầu là Văn Khánh. Trời, có cả gã đàn ông trồng si buổi sáng nữa, đi sau là cô gái nào nhỉ? Vân thầm nghĩ thì cả ba đã yên vị hết trên ghế. Văn Khánh, Biên biết rồi, còn người kia...nàng khều tay Vân hỏi:

-Ai? ai thế?

-Tên mày nghĩ là Đan Trường

-Á...á...- Thuỵ Biên đỏng đảnh đứng dậy tự giới thiệu anh nó- đây là anh Minh Nhật, em là em của ảnh, em tên Thuỵ Biên- Nhìn người con gái, Biên thoáng nhận ra- chị tên Trinh, bạn học chị Quyên hôm sinh nhật em có gặp chị

Dài dòng thấy ớn, Vân phì cười. Trái đất vốn tròn đi giáp vòng thì cũng tụ về một điểm. Nhạc trỗi lên, chiếc micrô đựơc chuyền tay. Đến phiên Tuyết Vân nàng trở nên lúng túng. Nhưng rồi sự bình tĩnh cũng đến. Nàng chọn bản " Mặt Trời Bé Con" giọng nàng thật trẻ trung như mùa xuân của nàng cũng trong độ tươi mát

Lệ Trinh thấy không khí bắt đầu hào hứng, nàng cũng phấn khởi. Tiếc rằng chẳng đựơc bao lâu khi nàng trông thấy ánh mắt Minh Nhật cứ mơ màng hình bóng Tuyết Vân. Nàng thật sự ghen, quét tia nhìn sang anh, anh nàng cũng trong tư thế mộng du nàng càng giận Vân hơn. Xung quanh Vân toát ra thứ ma lực quyến rũ, người con gái nào có đựơc thứ ma lực ấy hẳn rất hạnh phúc. Nàng nhận thức đựơc sự thừa thãi của mình, nên lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa, đờ đẫn bứơc đi. Nàng đâu ngờ cũng có một người lặng lẽ theo sau...

******

Trinh lang thang lê từng bứơc đi dọc hướng bến tàu, mắt vô thức ngứơc nhìn sao chi chít mọc đầy trời. Ánh răng lưởi liềm sáng mờ. Nàng tìm một góc cột tựa lưng mình vào, mặc cơn gió lạ mơn trớn tắm lạnh thịt da, nhưng cơn gió chẳng thể làm cho trái tim nàng mát hơn, và sóng lòng yên ã. Nàng bây giờ như con thuyền cô độc, lênh đênh trên biển, chẳng phân định được hướng vào bờ

-Trinh!

Tiếng gọi của Khánh lay tỉnh nàng. Nàng hơi ngạc nhiên:

-Sao anh lại ở đây? anh theo em à?

-Vâng! Khánh ngượng ngiụ đáp

Nàng khó hiểu hỏi:

-Sao anh lại phải theo chân em

-Không rõ- chàng thọc sâu tay vào túi quần tây, tiếp- hình như Trinh đang buồn...

Khánh nói mà Trinh càng giận hơn. Rồi vô duyên nàng lại trút hết cơn giận lên người chàng:

-Em chẳng buồn- Trinh đau khổ hét- em chỉ ghen với em anh thôi

Nhận ra sự vô lý của mình, Trinh xấu hổ thấp giọng:

-Anh có cô em gái xinh lắm. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?

Chàng mím môi, giậm giậm chân, tiếng hét của Trinh làm chàng hụt hẩng, giờ khó khăn lắm lời nói mới thốt ra

-Mười tám!

-Sao anh theo em -Nàng lại hỏi

Chàng ngập ngừng

-Anh cũng không biết

Bất giác nàng cười nụ, bất giác nàng khen chàng:

-Anh dễ thương quá!

-Hả- chàng giật mình, Khánh có vẻ hiểu đựơc chút nào về nổi buồn ở Trinh rồi. Nàng vu vơ bứơc, chàng dợm gót theo sau:

-Em đang yêu, đúng không?

Chàng đánh trúng tim đen nàng nhanh vậy sao. Mắt nàng mở to bất thần nổi lửa, nhìn chàng thù hằn, nàng hỗn hào quát mắng:

-Phải, phải, tôi đang yêu, yêu muốn phát điên đây nè, mà mọi thứ đều do em anh mang lại, cô ấy làm tôi trở thành kẻ tội nghiệp nhất đêm nay, tôi ghét em anh, hai anh em nhà anh biến cho khuất mắt tôi

Nàng bưng mặt bỏ chạy, chạy trốn vì quá bẽ bàng. Chỉ tội cho Văn Khánh mãi đực mặt trông theo, thiệt ngố. Cơn mưa khi không mà tự đổ, từng giọt từng giọt rưới trên mình gã thất tình rong rêu hợm hĩnh. Bến tàu chẳng có lấy một bóng người ngoài chiếc bóng của chàng ngã dài cô liêu

Thêm Bình Luận